Hai người kể từ ngày hôm đó không còn trở nên xa cách, Cao Lãnh Khang cũng không còn lạnh lùng với Giao Uyên nữa.
Thời gian không chờ đợi ai, kể từ ngày cô chuyển đến Cao gia cũng đã hơn một tháng và hôm nay là ngày tốt nghiệp đại học của cô.
- Alo, Lãnh Khang anh đang làm gì vậy?
- Sao vậy?
- À không nếu anh đang bận thì không cần đến đâu.
Giao Uyên cười cười nóiqua chiếc điện thoại
- Tôi có, quay người lại đi.
Nghe anh nói cô liền quay người rất dễ nhận ra anh vì dáng người cao hơn hẳn những người ở đây khuôn mặt điển trai không tì vết nhìn anh giống như con hạc lạc giữa bầy gà vậy. Anh bước đến chỗ cô ở đây có bao nhiêu cặp mắt thì bấy nhiêu cặp mắt đó đều đổ dồn lên người đàn ông này. Tay anh cầm bó hoa
- Tặng em.
Vừa nói anh vừa xoa đầu Giao Uyên, cô cũng đón lấy bó hoa. Mỉm cười nhìn anh đáp nhẹ.
- Cảm ơn anh, anh họ.
Cao Lãnh Khanh khẽ cong môi cười nhìn cô, nụ cười mà chỉ dành riêng duy nhất cho cô, chỉ cô mới có quyền được đón nhận nó.
Những người xung quanh nhìn không thể phủ nhận rằng cặp đôi này thật rất hợp nhau nha. Một người là hotgril nổi tiếng một người là tổng tài nổi tiếng cả nước đứng với nhau như một cặp trời sinh chỉ tiếc họ là anh em họ mà thôi.
- Ủa Cao tổng, ngài tới đây chúc mừng Uyên Uyên sao?
Nhã Kì từ đâu chạy ra, cô biết thừa Cao Lãnh Khang là anh họ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132806/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.