Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt mỹ miều của Giao Uyên, cô đang cố gắng chạy khỏi những vũng máu kinh khủng đang bao vây cố bắt lấy cô. Cô chỉ biết chạy chạy mãi đến khi có một tiếng nói vang vọng thất thanh gọi cô khiến những vũng máu ấy mờ dần rồi tan biến.
Uyên nhi... Uyên nhi
Mau chạy đi đừng để họ bắt con...mau đi đi
Uyên nhi
-Ba à ba đang nói gì vậy?
Trương Quan Hồng khẽ chạm vào mặt đứa con gái bé bỏng mà ông nuôi suốt 18 năm khôn lớn. Bộ dạng nghiêm túc nói với cô
- Nếu con không đi kịp tính mạng của con chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm nghe lời ta, chỉ cần con rời khỏi chỗ này... nghe lời ta, ta bây giờ không thể bảo vệ con được nữa rồi, con nhất định phải tự lập phải mạnh mẽ phải biết tự bảo vệ bản thân...hãy nhớ lời ta dặn... nhớ lời ta dặn…
Giọng ông nghiêm túc đến đáng sợ. Nói rồi ông ôm Giao Uyên dần dần tan biến vào khoảng không.
Giao Uyên đứng nhìn mắt không chớp, tâm hoảng sợ vô cùng, từng câu từng chữ ông nói vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
-BA, không ba ơi đừng bỏ con, ba ơi!
Cô giật mình tỉnh khỏi giấc mộng kì lạ mơ hồ nhìn xung quanh.
Xung quanh cô là một căn phòng lớn rất rộng nó còn rộng hơn cả phòng cô ở Trương gia, ở đây với tông màu chủ đạo là màu trắng hồng. Cô ngơ ngác bước chân xuống chiếc giường mềm mại lại chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cánh cửa được mở ra bước vào là một vị trung niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132798/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.