Kỳ Thiệu nhíu mày đứng trước cửa một lúc mới xoay người xuống tầng.
Hắn vừa xuống tầng, vừa móc hộp thuốc trong túi áo ra, vì mải nghĩ linh tinh nên móc mãi mới được, móc xong rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, nhưng không châm, lâu lâu lại nhẹ nhàng cắn đầu lọc một cái.
So với việc thuốc xoá trí nhớ không có tác dụng với Lộ Dương cái hắn thấy hứng thú hơn là máu của cậu.
Thứ máu ấy xâm nhập thần kinh hắn trong chớp mắt, khiến hắn chỉ muốn xông đến xé nát Lộ Dương thành từng mảnh.
Tựa như thuốc độc hoặc một loại thuốc kích thích nào đó sẵn sàng cho người ta một đòn trí mạng.
Yêu quái.
Thi thể.
Cùng với dòng máu hấp dẫn người khác.
Tất cả mọi thứ kết hợp lại giúp Kỳ Thiệu tìm thấy một chút manh mối, đứa nhóc Lộ Dương này không giống người bình thường. Nói đúng hơn là máu cậu có vấn đề.
Hôm nay, vừa thấy họ Lộ Dương đã biết thứ kia là yêu quái, còn hỏi họ có phải thợ săn yêu không.
Người bình thường đáng lẽ ra không nên có phản ứng như vậy mới phải, quá bình tĩnh, hoặc nên nói là quá quen thuộc.
Kỳ Thiệu đoán từ nhỏ đến giờ Lộ Dương gặp không ít tình huống như vậy, gồm cả lần đầu hắn gặp Lộ Dương.
Lần ấy Lộ Dương bị con quạ đen kia đuổi theo, ắt hẳn khi đó cậu đã biết nó là yêu quái.
Nhưng nhớ lúc trong phòng thẩm vấn Lộ Dương tự nói mình không có cha mẹ, Kỳ Thiệu lại thấy hơi đau đầu.
Ra khỏi toà nhà hắn ngẩng đầu nhìn tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-thanh-dai-tau-yeu-gioi/240006/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.