Hứa Gia Lịch kéo tay Ôn Từ rời khỏi quán trà sữa, không ngờ khi đi qua người Phó Tư Bạch thì anh lại nhanh tay túm lấy cổ tay Hứa Gia Lịch, kéo anh ta đến bên tường, dùng sức xoay một cái. Cánh tay Hứa Gia Lịch bị anh vặn về phía sau, phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ... Ôn Từ đã từng chứng kiến Phó Tư Bạch đánh nhau, cô biết anh xuống tay tàn nhẫn đến mức nào, cuống quýt tiến lên nắm chặt ống tay áo của Phó Tư Bạch: "Cậu ấy còn phải chơi đàn, đừng..." Vốn dĩ Phó Tư Bạch còn định dạy cho anh ta một bài học, nghe Ôn Từ nói như vậy thì cũng đành thôi, sau đó rất không khách khí hất tay Hứa Gia Lịch ra. Lúc rời đi còn ghé vào tai anh ta, vứt lại một câu uy hϊếp nhẹ nhàng nhưng cực kỳ có trọng lượng... "Anh thử động vào cô ấy một lần nữa xem." ***** Ôn Từ đỡ Hứa Gia Lịch đi tới phòng y tế, bác sĩ nhìn tay anh ta: "Không có vấn đề gì lớn, cậu đau ở đâu vậy?" Hứa Gia Lịch cố tình bày ra vẻ mặt đau đớn, giải thích: "Trật gân rồi." "Vậy sao?" Bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa, sau đó xác nhận: "Đúng là không có vấn đề gì hết, hay là cậu thử thả lỏng ra đi." Ôn Từ nhìn bác sĩ rồi hỏi: "Cậu ấy có buổi biểu diễn tại lễ hội âm nhạc diễn ra vào hai ngày nữa, bây giờ liệu có chơi đàn được không?" "Theo như tôi thấy thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả..." Hứa Gia Lịch vẫn bất chấp, nói với Ôn Từ: "Hơi đau thật mà." Ôn Từ biết anh ta vì lễ hội âm nhạc mà đã dốc hết công sức, bây giờ lại thành ra như vậy, bản thân cô cũng rất áy náy, lên tiếng xin lỗi Hứa Gia Lịch thay Phó Tư Bạch. "Cậu không cần xin lỗi hộ Phó Tư Bạch, cậu cũng đâu là gì của anh ta." "Mọi chuyện là vì mình nên mới thành ra như vậy mà." "Ôn Từ, cậu đừng tiếp xúc với loại người này nữa." Ôn Từ hơi ngẩn ra, không ngờ đột nhiên Hứa Gia Lịch lại khuyên cô như vậy. "Cậu cũng thấy rồi đấy, chúng ta và loại công tử quần là áo lượt như Phó Tư Bạch là người ở hai thế giới. Anh ta căn bản chính là một tên ăn chơi đàn đúm, nhất thời cảm thấy hứng thú nên mới chơi đùa với cậu, anh ta căn bản không biết thích một người là cảm giác gì đâu." Ôn Từ sẽ không đánh giá Phó Tư Bạch là loại người gì, bởi vì điều này không liên quan đến cô, cô thoải mái mỉm cười: "Tại sao cậu lại nói với mình điều này?" Hứa Gia Lịch nghĩ đến câu nói uy hϊếp cuối cùng mà Phó Tư Bạch vứt lại trước khi rời đi, anh ta cắn răng, tim đập thình thịch. Anh ta không chỉ không cam lòng nhận thua, phàm là việc có liên quan thì đều muốn tranh giành. Huống hồ hiện giờ Ôn Từ còn đang nghĩ anh ta bị thương, về tình về lý, lúc này chính là thời cơ tốt nhất. Anh ta nhìn Ôn Từ, nói với giọng cực kỳ nghiêm túc: "Ôn Từ, mình biết hiện giờ cuộc sống của cậu là một mớ hỗn độn, bản thân cậu cũng rất phiền não, mình muốn ở bên cậu, cùng cậu vượt qua nguy cơ trước mắt, cũng muốn bảo vệ và che chở cho cậu.." Ôn Từ kinh ngạc lui về phía sau hai bước, trong lòng có dự cảm không ổn. Quả nhiên, sau đó chỉ nghe thấy Hứa Gia Lịch nói: "Ôn Từ, từ lúc chúng ta còn học cấp ba là mình đã thích cậu rồi, nhưng khi đó cậu quá chói mắt, mình cảm thấy không xứng với cậu, cho nên vẫn luôn chôn sâu thứ tình cảm này trong lòng. Bây giờ, mình muốn dồn hết dũng khí để thử một lần." "Bởi vì khi đó mình quá chói mắt..." Ôn Từ nhạy cảm nắm bắt từ khóa trong lời nói của anh ta: "Hiện giờ, cậu lại có dũng khí rồi." "À, cậu đừng hiểu lầm, ý mình không phải là bởi vì bây giờ cậu không tốt nên mới.." Hứa Gia Lịch không ngờ Ôn Từ lại nhạy cảm như vậy, bấy giờ mới ý thức được câu nói vừa rồi rất không phù hợp. Anh ta đỏ mặt gãi đầu, ngốc nghếch nói: "Ý của mình là, bây giờ mình rất thương cậu, mình không muốn thấy cậu vất vả như vậy, cậu hiểu ý của mình không?" "Hứa Gia Lịch, cảm ơn vì cậu đã thích mình." Ôn Từ vẫn duy trì phong thái thục nữ năm đó, cô mỉm cười, thẳng thắn từ chối anh ta: "Nhưng cậu không bảo vệ được mình đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]