Ôn Từ giật lấy máy quét mã trên tay anh rồi nặng nề ném lên bàn. Phó Tư Bạch có thể nhìn ra cô gái này mất kiên nhẫn thật rồi, sau đó anh cũng không dám nghịch ngợm lung tung nữa, chỉ đành nhàm chán ngồi ngây người trên ghế. Chính bản thân anh cũng thấy khó tin, làm sao mà... một người nóng nảy như anh lại không thể nổi giận với cô. Ngược lại chỉ cần Ôn Từ nổi nóng là trong lòng anh đã thấy day dứt đến kỳ lạ. Dù sao thì Phó Tư Bạch cũng vừa mới cứu cô, thế là cô mang theo nỗi bực dọc huých vào tay anh một cái, tìm để tài hỏi anh: "W là ai vậy?" Anh nhìn tầm mắt của cô gái dừng trên ngón áp út thon dài bên tay trái của anh. Hình xăm màu đen kia... W. "Là người anh thích à?" "Là người phụ nữ tôi ghét nhất trên đời." Phó Tư Bạch nói mà giọng điệu còn mang theo ý tứ nghiến răng nghiến lợi. "Ghét mà anh còn xăm tên người ta lên tay." "Bởi vì tôi phải luôn nhớ đến cô ấy, luôn nhắc mình phải ghét cô ấy." Ôn Từ nhìn dáng vẻ của anh lúc này, hiển nhiên là đã nhiều năm trôi qua nhưng anh vẫn không buông bỏ được. "Vậy cô ấy có biết anh ghét cô ấy đến vậy không?" Khóe miệng Phó Tư Bạch khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười khẩy, nhìn Ôn Từ chằm chằm với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa: "Cô ấy cũng rất ghét tôi." "À, đúng là anh rất đáng ghét." Cô không nói chuyện phiếm với anh nữa, tiếp tục cúi đầu học từ mới. Một lát sau, Phó Tư Bạch lấy một chiếc bật lửa trong hộp ra rồi đứng bên ngoài cửa hàng hút thuốc. "Nhớ thanh toán đấy nhé." Phó Tư Bạch khoát tay. ...... Phó Tư Bạch đứng ngoài cửa hút thuốc, Ôn Từ nhìn qua cửa kính sát đất để nhìn ra bên ngoài. Cũng vì ánh đèn mờ mịt nên nhìn cũng không rõ lắm. Bóng lưng màu đen của anh hòa với bóng đêm nồng đậm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí chất sắc bén trên người đàn ông này, nó tựa như gió lạnh thấu xương, là kiểu có thể cứa vào da thịt con người... Khói thuốc bay lên lượn lờ quanh người anh, khung cảnh vừa gợi cảm vừa lạnh lùng. Vốn dĩ Ôn Từ còn tưởng anh đứng đó một lát rồi sẽ rời đi ngay, nhưng sau khi hóng gió đêm một hồi thì anh lại bước vào trong, ngồi lên ghế trong khu vực ăn uống như đang chờ cô tan làm. Ôn Từ không bảo anh chờ, nhưng cũng không bảo anh rời đi. Tuy đúng là rất chán ghét người nhà họ Phó, nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng kể từ khi anh xuất hiện cho đến thời điểm hiện tại, cảm giác an toàn mà anh mang lại cho cô... đã được kéo đầy. Nửa đêm giao ca, Tiểu Lệ lại đến muộn. Cô ta đi muộn hẳn mười phút nhưng vẫn ung dung bước vào cửa hàng, sau khi nhìn thấy Phó Tư Bạch ngồi trong khu vực ăn uống thì hai mắt lập tức sáng rực lên. Quả thực người đàn ông này đẹp trai đến mức ngang ngược hống hách, đừng nói cả cửa hàng tiện lợi trống không này chỉ có một mình anh, kể cả đặt anh giữa đám người lộn xộn thì vẻ ngoài anh tuấn ấy cũng tuyệt đối có thể thu hút ánh mắt của mọi người ngay khoảnh khắc đầu tiên. Tiểu Lệ thay đồng phục nhân viên đứng vào quầy, ánh mắt vẫn quanh quẩn trên người Phó Tư Bạch: "Trong cửa hàng có cả một anh đẹp trai như thế này, biết thế đã đi làm sớm hơn rồi." "Chậc, nhìn chiếc đồng hồ trên tay anh ấy đi, giá cả ít nhất cũng phải bảy con số!" Ôn Từ không thèm để ý tới cô ta, tháo bảng tên trên ngực áo bỏ vào tủ, chuẩn bị ra về. "Đợi đã, cô ở lại trông cửa hàng một lát đi." Tiểu Lệ sợ qua cái thôn này sẽ không còn cửa hàng nào nữa, vội vàng tô son môi, sau đó cầm điện thoại đi đến khu vực ăn uống: "Anh đẹp trai, có thể kết bạn Wechat không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]