Chương trước
Chương sau
Ngày thứ hai sau đám cưới, Phó Tư Bạch đã phụ ba vợ vào bếp nấu ăn rất trông rất là “đức hạnh”.

Ôn Từ và mẹ ngồi ở trong phòng âm thầm nói chuyện.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Mẹ cuộn tóc cô lại để trên đỉnh đầu, chải thành búi nhẹ nhàng rồi cảm khái: “Giờ mẹ mới thực sự cảm thấy… Lạc Lạc nhà ta đã gả đi rồi, haizz, không còn là cô con gái của nhà chúng ta nữa rồi.”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy, con gả cho ai thì vẫn sẽ là con gái của mẹ mà!”

“Phải, phải… con vĩnh viễn là con gái ngoan của chúng ta.”

Nhìn thấy Thư Mạn Thanh trong gương đang rơi nước mắt khiến Ôn Từ không không nhịn được mà khóc theo.

Nhưng cô không muốn khiến cho bầu không khí trở nên buồn bã nên vội vàng an ủi: “Mẹ, mẹ đừng khóc mà, con và Tư Bạch sẽ thường về nhà chơi.”

“Mẹ chỉ là có hơi xúc động thôi, con nói hai tháng trước đó, mẹ và ba vẫn còn đang rầu vì con gái nhà chúng ta xem mắt đều khó khăn, làm sao để gả đi đây, ai dè nhanh như vậy con đã kết hôn rồi.”

Ôn Từ biết thật sự vẫn là vì bản di chúc đó, nếu không Phó Tư Bạch sẽ không lấy cô.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ban đầu đã nói rồi là để cô ở bên cạnh anh, nghe lời và bù đắp lại những tổn thương năm đó khi cô rời đi cho anh.

Nếu anh chán ghét cô rồi thì cô sẽ rời đi vô điều kiện.

Dù bây giờ đã kết hôn rồi… mối quan hệ này có lẽ cũng sẽ không có nhiều thay đổi.

“Mẹ, nói không chừng hai ngày thôi con với ảnh sẽ ly hôn, đến lúc đó quay về nhà ở luôn.”

Thư Mạn Thanh nghiêm nghị nhìn cô nói: “Không được phép nói như vậy, hôn nhân là chuyện đại sự không được xem như trò chơi! Đừng suốt ngày dán chữ ly hôn lên miệng, hôm hôn lễ ba con uống chút rượu vào mới nói mấy lời đó. Thật sự trong lòng ông ấy để tâm hơn ai hết, con mà ly hôn với Phó Tư Bạch thử xem, nếu Phó Tư Bạch có lỗi với con nói không chừng ông ấy sẽ xong đến Phó thị đòi mạng thằng bé luôn đấy.”

Cô lè lưỡi: “Thế con không nói nữa.”

“Nhưng mà Lạc Lạc, Tư Bạch mấy năm nay thật sự đã thay đổi rất nhiều. Từ lần trước trong lúc thằng bé nói chuyện với ba con mẹ đã nhìn ra được, nó không còn ánh nắng như trước kia nữa, cả người thằng bé toát lên khí chất trầm mặc, mấy ngày nay con ở với Tư Bạch, nó có làm khó gì con không?” 

“Không có, Phó Tư Bạch không hề làm khó con, tính tình anh ấy có không tốt nhưng vẫn rất nhẫn nại với con.”

“Vậy thì tốt, nếu nó làm con không vui con cứ nói với ba mẹ, ba mẹ sẽ thương lượng với thằng bé, tuyệt đối đừng chịu một mình nhé.”

“Ay ya, mẹ, Tư Bạch là con rể mọi người đấy, chứ đâu phải đối tác làm ăn đâu mà thương lượng gì chứ.”

“Vốn là vậy, chuyện chung thân đại sự của con gái bảo bối nhà chúng ta ba mẹ nhất định không thể nào yên tâm được hết.”

Thư Mạn Thanh tiếp tục chải tóc cho Ôn Từ, cô lật xem những tấm ảnh mà hơn mười năm qua mẹ cô vẫn giữ và trân trọng.

Hình Ôn Từ vừa mới xinh ra, còn có hình cô vừa tròn một tuổi, còn có những bức ảnh chụp chung với các bạn trong lớp thời thơ ấu, tất cả mẹ đều cất kĩ giúp cô.

Ôn Từ lật xem đến hình thời cô học cấp 3, có một bức ảnh chụp cô ấy và một vài người bạn thân đang tạo dáng trước tác phẩm điêu khắc ở quảng trường mới được xây dựng trong thành phố.

Cô nhìn lướt qua định lật tiếp thì bất ngờ phát hiện cách đó không xa có một chàng trai đạp xe trên đường, hình như tình cờ đi ngang qua, ngoái đầu lại nhìn theo bóng dáng của cô.

Bức ảnh này vừa hay lại bị thở chụp ảnh bắt trúng và cậu thiếu niên đã trở thành phông nền trong bức ảnh.

Trước kia Ôn Từ còn bốc phốt cùng mấy cô bạn thân, cô nói cái người này làm sao vậy, rõ ràng là bọn cô đang chụp ảnh mà còn dừng xe ngoái đầu lại nhìn.

Lại không hề giống một người qua đường bình thường, cái quay đầu nhìn này… vừa hay là đang nhìn về hướng Ôn Từ, vậy nên cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ.

Mà bây giờ khi Ôn Từ xem lại bức ảnh có người thanh niên qua đường nhưng lại mang đến cảm giác tồn tại mạnh mẽ này, đôi mày anh tuấn và khuôn mặt sắc sảo này, đây không phải là hình Phó Tư Bạch lúc niên thiếu sao?

“Úi! Mẹ, mẹ nhìn cái người này có giống Phó Tư Bạch không thế!”

Thư Mạn Thanh nhìn lướt qua tấm ảnh: “Cái gì mà giống hay không giống, đây không phải là con rể của mẹ sao? Cái này chụp khi nào thế?”

“Cấp 3.”

Ôn Từ nhìn kĩ người thiếu niên trong tấm ảnh, lúc đó anh vẫn để tóc đen và trông không khác mấy so với bây giờ, khuôn mặt góc cạnh sáng lạn, nhưng lại không lạnh lùng như bây giờ.

Sau khi ăn cơm xong Ôn Từ liện vội vội vàng vàng cầm tấm ảnh xuống lầu đưa cho Phó Tư Bạch xem: “Tư Bạch, nhìn coi phải anh không! Quá trùng hợp luôn, chúng ta trước đây vậy mà lại xuất hiện trong cùng một khung hình!”

Phó Tư bạch nhìn lướt qua tấm ảnh đó rồi nhàn nhạt nói: “Không phải anh.”

“Sao có thể.” Ôn Từ cầm tấm ảnh lên, đặt cạnh mặt anh để so sánh, nhìn thế nào cũng thấy là anh, “Sao mà không phải anh được, giống lắm luôn.”

“Người giống người có rất nhiều.”

“Em vẫn nên nhìn anh thôi.”

“Anh nói rồi, không phải.”

“Thật?”

“Ừm.”

Ôn Từ biết tính tình cái người này cố chấp, nếu anh không chịu thừa nhận thì dù có hỏi ép cỡ nào cũng vô dụng.

Cô chụp tấm ảnh này rồi gửi riêng cho Mạc Nhiễm xem.

Nhiễm: “Ha ha ha ha, lúc cấp 3 Phó Tư Bạch đáng yêu quá, cái vẻ mặt lụy tình….”

Lạc Lạc: “Phải không, em cũng cảm thấy đây chính là Phó Tư Bạch đấy!”

Nhiễm: “Không phải là chị cảm thấy mà vốn là cậu ta mà.”

Lạc Lạc: “Chính xác! Vậy mà anh ấy còn cứng miệng không chịu thừa nhận nữa.”

Nhiễm: “Lạc Lạc, chị hỏi em một câu.”

Lạc Lạc: “Chị hỏi đi.”

Nhiễm: “Khi em đột nhiên nhìn thấy người em thích trên đường thì em sẽ có phản ứng gì?”

Ôn Từ nghĩ ngợi rồi trả lời: “Em chắc chắn sẽ giả bộ từ từ đi lại đó, đợi lúc anh ấy quay người đi thì sẽ ngoái đầu lại nhìn.”

Vừa mới gõ xong mấy chữ này cô có vẻ như phản ứng ra gì đó lại cầm tấm ảnh lên.

Người thiếu niên trong bức ảnh cũng là đợi sau khi cô quay người đi để chụp hình mới ngoái đầu lại nhìn cô, ánh mắt… cũng chỉ nhìn mỗi mình cô.

Lạc Lạc: “!!!”

Nhiễm: “Cuối cùng cũng phát hiện rồi! Chị gái W thân thương ơi!”

Lạc Lạc: “Không thể nào.”

Nhiễm: “Nếu không em đoán thử tại sao lại kết hôn, W trên ngón tay áp út của cậu ấy tại sao vẫn không xóa.”

Lạc Lạc: “Em không tin! ‘Kinh ngạc’ ‘Kinh ngạc’ ‘Kinh ngạc’.”

Nhiễm: “Nếu em không tin thì thêm wechat của cậu ấy thử đi?”

Lạc Lạc: “?”

Nhiễm: “Trước đây cậu ấy tỏ tình với em trên wechat, em thêm cậu ấy đi rồi biết hết mọi thứ.”

………

Từ sau ngày tấm ảnh bị phát hiện xong Phó Tư Bạch gần như rất thận trọng.

Ôn Từ khó khăn lắm mới nhân lúc đêm khuya khi anh đi ngủ, bí mật lấy điện thoại di động của anh như một tên trộm, mở khóa bằng vân tay, mở WeChat của anh.

Vẫn là cái tài khoản ‘Không đáng’ đó.

Ôn Từ chui đầu vào chăn để che đi ánh sáng màn hình điện thoại rồi lại quét mã QR bằng wechat của anh.

Hai người thật sự đã từng nói chuyện, sau khi thêm wechat thành công lịch sử trò chuyện lập tức hiện lên, điều này cũng là do trước đó cô đã thiết lập tính năng tự động đồng bộ hóa tất cả lịch sử trò chuyện ở phía trên.

Lịch sử trò chuyện của hai người rất ngắn.

Không đáng: “Hi, có thể làm bạn với em không? ‘Thân thiện’.”

Lạc Lạc: “Không thể.”

Không đáng: “Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn làm quen với em, em múa rất đẹp. ‘thấp thỏm’.”

Lạc Lạc: “Cảm ơn.”

Không đáng: “Có thể… có thể để anh giới thiệu bản thân một chút không?”

Lạc Lạc: “Xin lỗi, sắp thi rồi, tôi rất bận.”

Không đáng: “Vậy được, vậy anh chúc em thi tốt, cố gắng thi đại học nhé!”

(Gửi tin nhắn đã thất bại, bạn đã bị đối phương block)

Không đáng: “…”

(Gửi tin nhắn đã thất bại, bạn đã bị đối phương block)

Đây là tin nhắn chỉ dùng điện thoại của Phó Tư Bạch mới xem được, nhiều năm vậy mà anh vẫn chưa xóa lịch sử trò chuyện đi.

Ôn Từ lục lại kí ức năm đó, cuối cùng cô cũng nhớ ra, hình như… thật sự có chuyện như vậy.

Bình thường cô đối với những bạn bè xung quanh, thậm chí những người con trai tỏ tình với cô, thật sự đều không chảnh chọe và rất lịch sự.

Dù cho có từ chối người khác cô cũng sẽ khen người ta trước để họ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, sẽ không cảm thấy lời nói của cô như là lòng lang dạ thú

Chuyện đơn phương xóa wechat cô cũng sẽ không làm.

Nhưng hôm đó, tâm tình của Ôn Từ thật sự rất tệ.

Thời gian đó công ty Ôn thị gặp những biến cố, cả nhà bọn họ đều bị đuổi ra khỏi nhà đang sống, ba vì không chịu nổi đả kích mà nhập viện.

Một loạt các biến cố khiến Ôn Từ rơi từ thiên đường xuống địa ngục, cảm xúc của cô cũng rơi xuống hố sâu, xui xẻo cực kì.

Vậy nên cô mới lạnh lùng, qua quýt như vậy.

Mà Phó Tư Bạch… có lẽ cả đời này cũng chưa bao giờ nịnh nọt ai một cách khiêm tốn như vậy.

Ôn Từ biết anh thích W rất nhiều, nếu không cũng sẽ không xăm cái tên người đó lên vị trí ngón áp út như đeo nhẫn lên, nhớ mãi không quên suốt nhiều năm liền.

Đó là mối tình đầu của Phó Tư Bạch, là nốt ruồi chu sa cháy bỏng trong tim anh, anh chỉ muốn hát cho một mình người con gái đó nghe.

Năm đó lúc hẹn hò yêu đương Ôn Từ vẫn thường xuyên cãi nhau giận dữ với Phó Tư Bạch vì hình xăm này, Phó Tư Bạch chỉ biết cười nhạo cô, anh cười cô đang ghen, cô cũng thường phủ nhận sau đó cũng chịu không nổi.

Vì vậy, sau khi ở bên nhau, anh đã bao dung tất cả những giận hờn vô cớ của cô, khiêm tốn cầu xin rằng có thể một ngày nào đó cô sẽ... có một chút động lòng với anh.

Ôn Từ cuối cùng cũng hiểu ra tất cả mọi thứ, hiểu được vì sao anh bới lông tìm vết như vậy trong hôn lễ, khao khát một lễ cưới hoàn hảo rồi.

Bởi vì đó là ngày mọi giấc mơ của anh thành hiện thực.

Tất cả những thứ này không phải một vở kịch, cô và anh đều là nhân vật chính.

Chỉ là cô trước giờ chưa từng nhận ra, những năm dài đằng đẵng đó tất cả những tình ý mà anh dành cho cô.

Trong chăn Ôn Từ có hơi muốn cười, cười một cách vô thức.

Nước mắt… lại cứ tuôn ra không nghe lời cô.

Bi thương như cơn sóng trào dâng.

Nếu cô sớm biết… cô đã lao ra khỏi nhà ga trước khi máy bay cất cánh, chạy một mạch về nhà, ôm chặt lấy người đàn ông đang bị cô làm tổn thương trong đêm tối.

Phó Tư Bạch vẫn cầu xin cô, chỉ cần cô ở lại, những lời nói đó anh có thể xem như chưa từng nghe thấy, anh vẫn tự ti như vậy.

Nếu cô sớm biết, cô sẽ không nỡ rời xa anh dù chỉ một phút, sẽ không để anh dằn vặt với nỗi cô độc trong đêm tối 3 năm, bởi vì cô đã hứa với anh dù có xuống địa ngục cũng phải ở bên anh.

Cô âm thầm xóa kết bạn, không để lại một chút dấu vết, đặt điện thoại về lại vị trí cũ, sau đó ôm lấy đầu gối ngồi ở bên đầu giường, nhìn ra ánh sáng dịu dàng ngoài cửa số mà lòng đau như cắt, đau đến nỗi không biết làm sao mới tốt. 

Phó Tư Bạch hơi choàng tỉnh, anh nhìn thấy người con gái đang tựa vào đầu giường, anh hơi ngạc nhiên: “Em hù chết anh mất!”

Ôn Từ vốn đang khó chịu, lại bị dáng vẻ kinh ngạc của anh chọc khiến cô hơi mắc cười, cô làm mặt quỷ với anh: “Hù…”

Phó Tư Bạch đưa tay ra vuốt cằm cô, nhàn nhạt nói: “Nửa đêm không đi ngủ, ý đồ mưu sát chồng à?”

“Đúng đấy, giết anh rồi người máy sẽ có tự do.”

“Vậy đến đi.” Anh nằm xuống, “Một nhát dao dịu dàng, đời người sung sướng.”

Ôn Từ cúi người xuống hôn anh, rất động tình, như thể cô muốn nuốt hết toàn bộ hơi thở của anh, dùng nụ hôn này để cố gắng bù đắp tất cả những thiếu hụt.

Nhưng nó vẫn ở đó.

Tình yêu anh dành cho cô, cô vĩnh viễn không trả hết.

Phó Tư Bạch mãnh liệt hồi đáp lại, anh đưa tay sờ vào tủ đầu giường như muốn lấy cây son nhỏ. 

Ôn Từ lại nắm chặt lấy tay anh, đem mười ngón tay đan vào nhau.

“Phó Tư Bạch, em là vợ anh.”

“Em muốn anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.