Ôn Từ giúp mẹ gửi mấy lần các bức tranh đến Hiên Hòa.
Quản lý phòng tranh là đàn ông cỡ 40 mấy tuổi, ông mặc tây trang, dáng vẻ không nghiêm túc, đôi mắt ông ta như mắt chuột cứ lảo đảo xung quanh người Ôn Từ.
Ông ta mấy lần khen Ôn Từ xinh đẹp, dáng người chuẩn, rất giống với mẹ cô.
Ôn Từ lễ phép gật đầu với người quản lý phòng tranh này, nói mấy câu lấy lệ, nhưng ông ta còn muốn mời cô đi ăn, rồi gọi mẹ cô đi cùng.
Trong lòng cô có hơi bài xích, từ chối một cách tinh tế.
Dù lần này có một cảm giác không thoải mái nhưng Ôn Từ vẫn thấy rất vui vẻ bởi vì phòng triển lãm Hiên Hòa thật sự rất tốt, tranh cũng mẹ cô cũng bán rất tốt, mỗi tháng ít nhất cũng bán được hai bức.
Cứ như thế này thì tình hình kinh tế trong nhà có thể cải thiện đáng kể, tất cả có vẻ như đang tiến triển theo chiều hướng tốt lên.
Nhưng… Tất cả vẫn là cô đã nghĩ những điều này là quá ngây thơ và đẹp đẽ.
Cô mua mấy miếng thịt bò khô trên núi sắp sửa bị mấy cái miệng nhanh nhẩu cùng phòng ăn sạch sẽ rồi.
Ôn Từ khó khăn lắm mới bảo toàn được hai túi để cuối tuần đem về nhà cho mẹ ăn.
Trời đang mưa nhẹ, Ôn Từ bước về nhà với một chiếc ô trên tay.
Bởi vì tâm trạng thoải mái nên cô bước đi còn nhảy nhót, xoay vòng vòng suýt nữa đụng phải người đi đường.
“Xin lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-tay-xoa-nham-wechat-cua-lao-dai/3112676/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.