Khi Trình Lưu nghe thấy có người gọi tên mình, cô đang vui vẻ nói với bạn trai vừa xốc tấm vải đỏ lên: “Quà cho anh đấy!”
Chính giữa cốp sau xe là một tấm bảng vàng nguyên khối, hai bên là hai viên gạch vàng, dưới ánh mặt trời, ánh vàng chiếu ra tứ phía chói sáng rực rỡ. Ánh vàng khiến bầu trời tháng Tư trở nên ấm áp, ít nhất là trong lòng Tiểu Trình tổng đã nghĩ vậy trước khi quay đầu lại.
Song, khi vừa quay lại nhìn thấy người vội vàng chạy tới, nụ cười trên mặt cô dần dần cứng ngắc, nỗi chột dạ râm ran trong lòng. Bởi vì vóc người khá quen và tính khí cáu kỉnh quen thuộc ấy đang nghênh ngang trở lại sau vài tháng.
Anh ta càng đến gần, Trình Lưu càng cảm thấy quen thuộc, quen thuộc như người bạn trai mà cô đã hẹn hò nửa năm trước. Một số ký ức tự động bị bóp méo và thay đổi trong đầu đột nhiên bắt đầu được uốn nắn lại.
“Thảo nào tôi nhắn nhiều tin như vậy mà không phản hồi, gọi thoại nhiều vậy mà cũng không trả lời!” Uông Hồng Dương xông tới, nắm bắt rất chuẩn xác bộ dạng của người đàn ông bị phụ tình, “Trình Lưu, cô quả nhiên đã có niềm vui mới.”
… Giọng nói quen thuộc này.
Vào lúc này, bầu trời tháng Tư lấp lánh ánh vàng ấm áp của Tiểu Trình tổng bỗng chốc sụp đổ, tối sầm lại.
“Cô ấy là vệ sĩ do tôi mời đến.” Quý Triều Chu nghe thấy lời nói của người vừa lao đến thì buông bàn tay đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-roi-yeu-luon/2530384/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.