Vào lúc bốn giờ chiều, Quý Triều Chu nhận được tin nhắn Wechat từ Trình Lưu. Cô hỏi anh rằng bữa tối cả hai ăn ở Cốc Vũ Quán, có được hay không.
Mình thậm chí còn chưa nhận lời đi ăn cùng cô ấy.
Quý Triều Chu gõ lên màn hình hai chữ, đầu ngón tay để lên nút gửi nhưng khi sắp nhấn nó xuống thì anh bỗng dừng lại, di chuyển về hộp thoại và xóa hai chữ trong đó.
Một lát sau anh lại gõ một từ. Nhưng cuối cùng nó cũng không được gửi đi, bởi vì có người đến nhà.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Quý Triều Chu đứng dậy và bật màn hình giám sát điện tử.
Có một cô gái trẻ tuổi đứng ở ngoài cổng, mái tóc dài gợn sóng xõa vai, trên mặt đeo kính râm, có thể lờ mờ nhìn ra khuôn mặt tinh xảo của cô ta. Cô gái trẻ tháo kính râm xuống, ngẩng đầu nở nụ cười rồi nhìn vào camera giám sát: “Anh Triều Chu, em cùng dì Vân đến đây thăm anh nè.”
Nếu Trình Lưu ở đây, cô chắc chắn sẽ nhận ra cô gái này chính là người mà bản thân từng nghĩ là đối thủ của ‘bạn trai’ — Vân Phỉ.
Khác với khuôn mặt đậm phấn son ở sân bay, hôm nay Vân Phỉ chỉ trang điểm nhẹ nhàng và đang đẩy xe cho Vân Sắt đứng trước biệt thự.
Tầm mắt của Quý Triều Chu chạm đến dì Vân ngồi trên xe lăn phía dưới, anh lập tức ấn nút mở cửa, nhanh chân đi ra ngoài: “Dì Vân.”
Vân Sắt hôm nay tinh thần không tệ, bà nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-roi-yeu-luon/2524742/chuong-31.html