Trong phòng riêng, tầm mắt của Quý Triều Chu dừng trên người Trình Lưu ở đối diện để xác nhận rằng cô vẫn còn thở. Bởi vì Trình Lưu đã ngủ ở đó một tiếng rưỡi, nằm yên không nhúc nhích tí nào.
Nếu không nhờ hô hấp còn khẽ phập phồng thì người ta rất dễ lầm tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện.
Người phục vụ đến ba lần, lần gần nhất đi vào để thông báo rằng các món ăn đã nguội lạnh cả, một số món trong đó không thể hâm nóng vì đầu bếp phía sau cũng chuẩn bị tan làm. Quý Triều Chu chỉ bảo họ ra ngoài, còn anh thì yên lặng chờ Trình Lưu tỉnh dậy.
Trình Lưu ở đối diện vẫn đang ngủ, nghiêng mặt dựa vào cánh tay, vài lọn tóc xõa xuống bên mặt, lông mi vừa dài vừa rậm như hai cánh quạt nhỏ, chỉ nhìn thế này thôi đã thấy trẻ con hơn vài phần. Mặc dù Quý Triều Chu chưa từng cảm thấy cô có gì gọi là thành thục.
Lúc này Trình Lưu đang nằm ngủ trên bàn đột nhiên mở mắt ra, chỉ trong giây lát cô đã tỉnh táo rồi ngồi thẳng người, tiếp nối trạng thái trước khi đi ngủ một cách liền mạch. Cảm nhận được ánh nhìn từ phía Quý Triều Chu, cô vờ như không biết rồi hỏi: “Diễn xong rồi à?”
Đến giờ phút này, Tiểu Trình tổng vẫn cho rằng mình chỉ chợp mắt trong chốc lát. Nhìn thần thái sáng láng của cô, Quý Triều Chu chỉ biết cạn lời: “……”
Có lẽ đó là thiên phú dị bẩm của một số người.
Anh đứng lên, dưới ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-roi-yeu-luon/2524734/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.