Khi Trình Lưu nói điều này, hai tay cô chống lên tường, cặp mắt sáng long lanh nhìn Quý Triều Chu với vẻ mong đợi khiến người ta không thể cưỡng lại.
Có lẽ là tia nắng ban mai quá chói mắt, Quý Triều Chu vô thức quay mặt đi chỗ khác. Thay vì nhìn người bên kia, anh lại cúi đầu tưới hoa, không trả lời.
Trình Lưu dứt khoát leo qua từ phía đối diện, thoải mái đáp xuống đất đứng bên cạnh Quý Triều Chu, thẳng thắn và nhiệt tình hỏi: “Ngày mai tôi phải lên hình nên muốn mua quần áo, anh có thể đi cùng tôi để lựa đồ được không?”
Tầm mắt Quý Triều Chu rơi vào bộ quần áo cùng kiểu ngày nào cũng như ngày nào đến cả màu sắc cũng không đổi của cô: “…”
Quả thực gu ăn mặc của người nào đó rất đáng lo.
Quý Triều Chu dừng tay, dời hai bước về bên cạnh kéo giãn khoảng cách quá gần giữa hai người. Anh nâng bình tưới lên, thấp giọng hỏi: “Khi nào thì đi?”
“Giờ có thể đi ngay.” Trình Lưu hớn hở nói.
Anh hàng xóm tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác, xứng đáng là crush cao thượng của cô.
Quý Triều Chu nghiêng mặt nhìn cô, trầm giọng nói: “Tưới nước xong rồi đi.”
“Được.” Trình Lưu hí ha hí hửng chạy sang bên trái để lấy bình tưới cây xấu xí.
Cô không lấy bình tưới mà Quý Triều Chu đưa trước đó. Sau khi mang về cô cũng không lấy ra, ngày nào cũng để ở nhà như báu vật, hoàn toàn bỏ qua ý định ban đầu của Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-roi-yeu-luon/2524724/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.