Mùi hương trong phòng khách rất phức tạp. Lúc đầu thì lạnh và nhẹ, theo thời gian dần trở nên chua chát. Loại mùi này không thể phân biệt được. Nhưng ngửi thật kỹ còn thấy một vị ngọt rất nhạt rồi lại nhanh chóng chìm trong hương thơm chua nồng vừa mới được phủ lên, không bị ai phát hiện.
Dựa người vào bàn, Quý Triều Chu ngồi trên sàn, quanh người đẫm mùi hương chua nồng này. Anh cúi đầu nhìn dòng tin nhắn Trình Lưu gửi lúc sáng. Sau khi gửi lời chào, cả ngày trôi qua mà cô không nhắn gì thêm.
Có lẽ là khó chịu khi không nhận được phản hồi, hoặc có thể là cô quá bận.
Quý Triều Chu điều chế xong nước hoa thì bất giác rơi vào trạng thái giằng xé này. Thật lâu sau đó, anh muốn trả lời tin nhắn của Trình Lưu nhưng lại không tìm được từ thích hợp.
Buổi sáng đã qua, hiện tại trời sắp tối rồi, anh đáp lại một câu cũng không thích hợp, hỏi cái khác thì lại có vẻ thân thiết quá. Quý Triều Chu chưa bao giờ trải qua loại cảm xúc này trước đây. Nghĩ đến những lời của Vân Sắt văng vẳng bên tai mình, anh không thể quên những gì đã xảy ra năm đó, nhưng đôi mắt cười của Trình Lưu lại rõ ràng hơn.
Anh nhấn vào ảnh đại diện của Trình Lưu, vốn dĩ chỉ muốn nhìn rõ ảnh đại diện của cô, nhưng giao diện đã thay đổi khiến thông tin cá nhân hiện ra.
Quý Triều Chu không giao tiếp nhiều với mọi người chứ đừng nói đến việc sử dụng vòng bạn bè*, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-roi-yeu-luon/2524698/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.