Mùi hương thoang thoảng và quen thuộc trên chiếc áo khoác khiến Trình Lưu dừng bước.
Cô chậm rãi nâng chiếc áo lên, cúi đầu khẽ ngửi. Thật ra trên đó còn có những mùi khác. Có lẽ là do Quý Triều Chu thường điều chế nước hoa trong phòng khách, nhưng ngoại trừ những thứ này ra thì mùi hương thuộc về riêng anh lại cực kỳ rõ ràng.
Chẳng lẽ nếu để lâu trong phòng khách, sẽ có được mùi hương giống như Quý Triều Chu?
Tiểu Trình tổng rơi vào trầm tư, sau đó nảy ý xấu: Sau này phải kiếm cớ để gửi quần áo của mình ở nhà hàng xóm một thời gian mới được.
“Tiền bối.”
Giọng nói của Hạ Bách chợt vang lên ở ngoài cửa.
Trình Lưu ngoái lại thì thấy Hạ Bách đang đứng ngoài cổng, đằng sau anh ta là chiếc xe của cô.
Cô đã quen với việc Hạ Bách thường xuyên thay đổi xưng hô. Khi báo cáo công việc, cậu ta sẽ gọi Trình tổng, và bình thường cậu ta thích gọi cô là tiền bối.
Cách xưng hô không quan trọng với cô, miễn là cậu ta hoàn thành công việc.
Trình Lưu xòe tay ra, nói: “Chìa khóa xe của tôi.”
“Tiền bối, chị còn đau đầu không?” Sau khi Hạ Bách đưa chìa khóa xe cho cô, anh ta cầm hộp cách nhiệt trên tay lên và nói: “Đây là cháo tôi nhờ dì giúp việc nấu. Hôm qua chị không ăn gì lại uống rượu say, sáng ra nên ăn cái này cho ấm bụng.”
“Cảm ơn, tôi không sao.” Trình Lưu hỏi anh ta, “Cậu ăn chưa?”
Hạ Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-roi-yeu-luon/2524684/chuong-57.html