Một tuần sau, thanh mai trúc mã của Âu Thiệu Dương từ nước ngoài trở về nên anh phải ra sân bay đón.
Tử Yên đã vô tình nghe thấy anh nói chuyện trong điện thoại nên muốn hỏi thử.
"Giờ anh ra ngoài sao? Đi đâu vậy?"
Anh vừa chỉnh cà vạt vừa quay sang nhìn cô, ánh mắt có chút khó chịu: "Sao vậy? Cô tưởng mình thật sự là vợ tôi rồi à?"
"Em... em chỉ hỏi vậy thôi."
Sau khi anh rời đi, Tử Yên cảm thấy rất buồn bã, rõ ràng dạo gần đây anh đã khoing ghét cô nữa, đối viiws cô cũng dịu dàng hơn trước, vậy mà người con gái đó vừa trở về anh liền hững hờ với cô.
Chợt, cô nhớ ra bức ảnh cô từng nhìn thấy ở trong phòng làm việc của anh, có lẽ cô gái đó chính là thanh mai trúc mã của anh, hay cũng có thể là người trong lòng cỷa anh cũng không chừng.
Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy tò mò, vì vậy cô đã biến trở về nguyên hình, lẻn theo anh.
Cô đã theo anh đến sân bay, sau đó lại hoá thành hiền người trốn vào trong đám đông.
"A! Anh Thiệu Dương, anh đến đón em à?" Cô gái kia thật sự rất xinh đẹp và đáng yêu, cô ấy vừa nhìn thấy anh đã nhào vào lòng anh, rất thân thiết.
"Mới không gặp mấy năm mà em đã lớn thế này rồi sao nhóc con?"
Cô ấy phồng mang trợn má tỏ ra giận dỗi: "Em không phải nhóc con, em có tên đàng hoàng, tên em là Trần Nghiên Phi, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-nhip-yeu-em/3304442/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.