Sau khi trở về từ Âu gia cô đã bắt đầu suy nghĩ về việc trả ơn cứu mạng, cô vẫn là nên nhanh chóng trả được ân tình này rồi rời đi thì hơn.
Cô không thể nào tiếp tục lừa ông cùng anh nữa, bởi vì ông đã đặt rất nhiều niềm tin vào cô, cô sợ nếu cứ tiếp tục lún sâu vào, ông chắc chắn sẽ không chịu nổi đả kích mà lại ngã bệnh.
"Haizz! Nhưng mà dường như Âu Thiệu Dương không thiếu gì cả, anh ta có tiền, có quyền lực, không có gì mà anh ta muốn lại không đạt được." Cô nằm lăn qua lộn lại trên giường, suy nghĩ một lúc cũng không suy nghĩ ra cách để trả ơn, cuối cùng, lại ngủ quên mất.
...
Ngày hôm sau.
Tử Yên đột nhiên lại muốn học nấu ăn nên đã ra ngoài mua nguyên liệu.
Nhưng đi được giữa đường, có một cậu bé trai khoảng sáu tuổi nắm lấy váy cô, mắt long lanh như sắp khó đến nơi: "Chị ơi!"
Cô ngơ ngác nhìn cậu bé: "Sao... sao vậy?"
"Bóng bay... bóng bay của em bay lên cây rồi, chị lấy xuống giúp em được không?" Cậu bé chỉ tay lên phía một cành cây cao.
Tử Yên nhìn lên, đúng là cao thật. Cô thầm nghĩ: "Dù sao ở đây cũng vắng người..."
"Nhóc con, nhắm mắt lại đi, chị sẽ lấy xuống cho em trong vòng một nốt nhạc." Tử Yên mỉm cười đầy tự tin, nhưng cậu bé lại cảm thấy không đáng tin tí nào.
"Chị lừa em phải không?"
"Ể? Nhóc con, chị lớn hơn em, nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-nhip-yeu-em/3304434/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.