Anh đưa cô về biệt thự riêng anh, căn biệt thự này thật sự rất rộng, có vườn hoa, có xích đu, có ao cá, còn có rất nhiều phòng. Cô đi dạo xung quanh, cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ.
"Mà này! Tôi có thể tự chọn một phòng cho mình không?" Cô háo hức muốn tự trang trí cho căn phòng của mình.
"Không được." Nhưng anh lại lạnh nhạt bác bỏ.
"Tại sao chứ?"
"Cô sẽ ngủ cùng phòng với tôi, đồ đạc của cô tôi đã cho người chuẩn bị hết cả rồi."
Cô bĩu môi: "Không phải anh rất ghét tôi sao? Tại sao lại phải ngủ chung?"
"Cô nghĩ tôi muốn à? Nhưng nếu, lỡ như ông nội hay mẹ tôi đến kiểm tra thì sao? Lúc đó cô sẽ giải thích thế nào?"
Cũng đúng, dù sao thì mẹ anh vẫn đang nghi ngờ, nếu ngủ riêng mà để bị phát hiện thì xem như xong.
...
Còn tưởng thế nào, không ngờ là anh cho cô ngủ dưới sàn còn anh thì một mình ngủ trên chiếc giường rộng.
Tử Yên lăn qua lộn lại, không tài nào ngủ được với cái sàn cứng.
Vì vậy, khi hơi thở anh bắt đầu đều đặn, cô đã rón rén lên giường, chui vào chăn của anh.
Cô còn mỉm cười vì tưởng mọi chuyện đã suôn sẻ, cô có thể ngủ một giấc ngon lành. Không ngờ vừa nằm xuống, cô đã nhìn thấy anh đang nhìn cô chằm chằm.
Chỉ một giây sau, thân hình của người đàn ông cao lớn đã đè lên người Tử Yên cô.
"Triệu Tử Yên, cô quên những gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-nhip-yeu-em/3304429/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.