Chương trước
Chương sau
Triết Cẩn Phong cùng Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt đẩy cửa bước vào. Khương Doãn Nguyệt đã tỉnh nên nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên.

"" Mẹ! "" Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt đồng thanh gọi, hai bóng dáng nhỏ nhắn chạy ngay đến bên cô.

Ánh mắt Khương Doãn Nguyệt dịu dàng, cô chậm rãi đưa bàn tay trắng ngần đang cắm ống dịch lên xoa đầu con trai và con gái mình, yếu ớt lên tiếng:" Mẹ xin lỗi, Thiên nhi và Nguyệt nhi đừng sợ mẹ không sao. ""

Nói xong, cô cảm thấy có một ánh mắt khác nhìn mình thì ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là vóc dáng to lớn của Triết Cẩn Phong.

Cô sững người, sao anh lại ở đây?

Đứng dựa vào cửa như đọc được suy nghĩ của cô, anh không nhanh không chậm lên tiếng giải thích:" Tôi đưa cô vào bệnh viện! ""

Không hiểu sao khi thấy dáng vẻ yếu ớt của cô tận dưới đáy lòng anh lại dâng lên cảm giác đau lòng! Bất giác anh nhíu đôi mày lại.

Cẩn Thiên đứng quan sát hai người nãy giờ, bất giác gật đầu phụ họa:" Đúng đó mẹ, là ba... à không là chú ấy đưa mẹ đến bệnh viện ấy, đúng lúc mẹ ngất chú ấy đưa mẹ đến đây!!! ""

Ngoài mặt rất bình thản nhưng trong lòng cậu đang kêu gào hận không thể vả chết chính mình, mẹ còn chưa biết gì mà đã vội nói...

Khương Doãn Nguyệt trong trạng thái ngây ngốc nên không biết con trai mình có vấn đề như Cẩn Nguyệt và Triết Cẩn Phong thì nghe rất rõ.

Cẩn Nguyệt bất giác quay qua nhìn anh, anh hai vừa nói chú ấy là ba... không lẽ anh hai có chuyện gì giấu mình!!!

"" À... cảm ơn anh Triết tiên sinh."" Lát sau, Khương Doãn Nguyệt mới mở lời, ánh mắt thoáng qua tia thất vọng.

Cô cứ tưởng là anh đã nhớ ra mình, cô cứ tưởng là anh đã thay đổi, anh quan tâm cô, hóa ra tất cả chỉ là tình cờ!

"" Không có gì! "" Triết Cẩn Phong không nhìn thấy được vẻ thất vọng trong mắt cô, sao hình dáng này lại quen thuộc như vậy, từng hình ảnh mờ ảo lại xuất hiện trong đầu anh.

Anh dùng tay ấn vào huyệt thái dương cố gắng xua tan hình ảnh đó, nhưng một bóng hình cô gái mặc chiếc váy màu trắng đứng đó cứ hiện lên trong đầu anh, anh rất muốn nhìn rõ mặt cô gái nhưng không tài nào thấy được!!

Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt biện lí do đi ra ngoài chơi, để lại không gian riêng cho hai người.

Khương Doãn Nguyệt bước xuống giường, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình càng làm cho vóc dáng cô gầy hơn, cô nhẹ giọng nói:" Anh làm sao vậy? ""

Triết Cẩn Phong đi đến kéo chiếc ghế ra ngồi xuống đón ly nước từ tay cô, uống một ngụm sau đó đáp, giọng nói vừa lạnh vừa có chút bực dọc:" Không sao. ""

Mỗi khi đầu anh đau nhứt, thì anh thường rất hay nóng tính rất hay quát tháo người khác, cho nên sau khi anh tỉnh dậy từ cuộc sống thực vật thường hay đau đầu, cả Bạch Hạ Yên có lại gần thì anh cũng lạnh lùng đuổi ra ngoài, nhưng chỉ riêng cô gái trước mặt, anh không nỡ lớn tiếng với cô.

Khương Doãn Nguyệt cũng không dám làm phiền anh, chỉ lẳng lặng ở một bên im lặng mà nhìn anh.

Ngoài cửa, Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt đang cố gắng nghe lén phía trong, thấy không có động tỉnh gì thì Cẩn Nguyệt kéo anh trai mình qua một phía.

"" Tại sao lúc nãy anh gọi chú ấy là ba, không lẽ chú ấy là ba của chúng ta??? "" Cẩn Nguyệt chống nạnh, chu môi lên nói trông vô cùng đáng yêu.

Cẩn Thiên khoát khoát tay, ngồi xuống ghế ngoài hành lang:" Đúng chú ấy là ba của chúng ta, nhưng hình như chú ấy bị mất trí nhớ rồi, lúc nãy anh ở bên cạnh chú ấy!! À không... sau này chúng ta phải gọi là ba rồi! ""

Hai mắt của Cẩn Nguyệt lập tức sáng như sao đêm, cất giọng mừng rỡ:" Có thật không, chú đẹp trai là ba chúng ta à!!! ""

Vậy là quá tốt rồi, sau này mình sẽ khoe với mọi người là có ba đẹp trai rồi...

Cẩn Thiên lườm em mình, khinh bỉ lên tiếng:" Em đúng là mê trai ấy nhỉ! "" nói xong cậu nói tiếp:" Nhưng chưa xong đâu, chúng ta phải làm cho ba lấy lại trí nhớ, và làm cho mẹ không còn tin tưởng vào ông chú Lăng Hi nữa, chính ông ta đã hại gia đình chúng ta ra thế này đấy! ""

Ánh mắt cậu tối lại, hừ rồi ông sẽ biết tay Cẩn Thiên này!!!

Vừa dứt lời, chiếc điện thoại nhỏ nhắn của cậu bỗng kêu lên, lúc nãy may mà Triết Cẩn Phong nhặt lên giúp cậu, không là bây giờ đã để ở chổ ở của Triết Cẩn Phong.

"" Alo ai đấy?? "" Cẩn Thiên bực dọc nói.

"" Thiên nhi, ta nghe nói mẹ con bị ngất, bây giờ ba người đang ở đâu, nói cho ta biết để ta đến!! "" Bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của Lăng Hi, không thèm để ý đến sự tức giận của Cẩn Thiên anh ta nói thẳng.

Đúng là nhắc tào tháo là tào tháo liền xuất hiện!!!

"" Không cần, chú đừng đến đây làm gì, đã có người khác lo cho mẹ rồi, chú cứ ở nhà mà nghĩ ngơi đi, chuyện của mẹ cháu không cần chú lo làm gì. "" Nói một tràng không đợi Lăng Hi trả lời cậu liền ngắt máy, trong lòng thầm than, đúng là đạo đức giả!

Cất điện thoại xong, Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt cùng bước vào trong phòng.

[...]

Ở bên kia, vẻ mặt Lăng Hi tối lại khí lạnh tỏa ra như muốn đóng băng cả căn phòng. Đáng chết!!! người chăm sóc cô ấy là ai?? Chẳng lẽ là tên Triết Cẩn Phong đó, nhưng Cẩn Thiên đâu biết gì về chuyện Triết Cẩn Phong là cha ruột của Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt, không lẽ là cô nói...

* Choang * Lăng Hi tức giận quất thẳng ly rượu xuống đất, rượu chảy lênh láng trên sàn đá trơn bóng, tựa như máu của phụ nữ!!!

Cánh cửa bật mở, một người phụ nữ trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, lộ ra khe ngực sâu hút cùng đường cong quyến rũ, cô ta õng ẹo đi đến trước mặt của Lăng Hi, cô gái dạng chân ngồi lên đùi anh ta.

"" Hi, sao lại tức giận như vậy?? "" Cô ta nhỏ nhẹ nói, ánh mắt đầy mê hoặc nhìn Lăng Hi, bàn tay cởi áo somi của anh ta ra.

Lăng Hi không ngăn cản cô ta, mặc khác bàn tay không yên phận xoa nắn bầu ngực của cô ta, khiến cô gái đó cất tiếng ngâm nga, thậm chí là ưởng ngực lên chào đón anh ta...

Lăng Hi rốt cuộc không chịu nổi nữa, bế cô gái đó lên quẳng trên giường, nhanh chóng cởi quần áo, bàn tay không yên phận vuốt từ trên xuống dừng ngay hạ thân cô ta, ra sức trêu đùa viên ngọc nhỏ bé, lát sau Lăng Hi đưa vật nam tính của mình trước cửa huyệt dùng sức đâm mạnh vào hạ thân cô ta, hai người đồng thời rên lên một tiếng Lăng Hi tiến quân thần tốc, hai người triền miên rất lâu, rất rất lâu.

Lăng Hi mệt mỏi rút khỏi người cô ta, nằm qua bên cạnh, cô gái nhanh chóng rút vào người Lăng Hi.

Lát sau Lăng Hi mới lên tiếng:" Yên Yên, em nhanh chóng sắp xếp thời gian cho tên Triết Cẩn Phong gặp mặt ba mẹ em đi! ""

Không sai người con gái đó chính là người Bạch Hạ Yên, người luôn bên cạnh Triết Cẩn Phong năm năm nay, cô ta xuất hiện trước mặt Triết Cẩn Phong cũng là do Lăng Hi sắp đặt, nhưng cô ta không hề yêu Triết Cẩn Phong, mà chỉ một lòng một dạ hướng về người đàn ông đầu tiên của cô ta!

Bạch Hạ Yên phủ bàn tay lên vật nam tính của Lăng Hi, dịu dàng nói ánh mắt mê hoặc:" Được thôi, nhưng anh không được bỏ em đấy, anh cũng biết rằng em không yêu anh ta! ""

Lăng Hi không đáp lời, ngược lại ngọn lửa tưởng chừng đã tắt lại bùng lên, anh ta lật người lại, hai người tiếp tục triền miên... không hề biết rằng trong đầu Cẩn Thiên đang có một kế hoạch hãm hại anh ta hết sức hoàn hảo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.