Khi tát xong bàn tay cô cũng trở nên đau rát, cô xoay lưng lại không muốn nhìn mặt Lăng Hi thêm một phút nào nữa.
" Doãn Nguyệt em thật không nể tình bạn cũ của chúng ta sao?? " Lăng Hi nói, giọng nói anh ta đầy sự chăm chọc.
" Sau bao nhiêu chuyện anh gây ra cho cuộc sống của cô ấy và tôi anh bảo cô ấy phải nể tình cũ và tha thứ cho anh bằng cách nào??" Triết Cẩn Phong bước lên cất cao giọng.
" Hahaha Khương Doãn Nguyệt em đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa! " Lăng Hi như bị điên anh ta cười phá lên xong loạng choạng bước đi ra phía cửa.
Khi anh ta đi ngang đám vệ sĩ bước lên định ngăn anh ta lại nhưng lại nhận được ánh mắt của anh nên tránh ra một bên, Lăng Hi vẫn không ngừng cười cho đến khi bóng dáng anh ta biến mất sau cánh cửa, mọi người cũng nói đuôi nhau đi ra về nhưng họ không ngừng bàn tán chỉ trỏ Bạch Hạ Yên.
Mọi người đều đi về hết Bạch Hạ Yên đứng lên đột nhiên chạy vọt ra ngoài, tiếng khóc cô ta thê lương vang vọng trong lễ đường.
Đến khi trong lễ đường chỉ còn có cô và anh và Cẩn Thiên Cẩn Nguyệt, cô gục người xuống từng giọt từng giọt nước mắt nóng hỏi rơi xuống chiếc váy cưới trắng tinh.
Triết Cẩn Phong bước đến quỳ một chân xuống bên cạnh cô, đưa tay kéo cô vào lòng, thấy cô khóc lòng anh vô cùng đau đớn nhưng vẫn để mặc cho cô khóc để dịu lại nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-nhau-mot-doi/1910032/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.