Một chút một chút, ký ức rốt cuộc mở ra cho y một ô cửa sổ.
Y nhớ ra, y nhớ ra tất cả những gì liên quan đến người kia!
Người kia là vị công tử mặc áo trắng mà y cùng lão gia từng chạm mặt.
Một vị quý công tử vô luận khí thế hay diện mạo đều không thua kém lão gia. Tuấn tú thanh nhã, khí chất đặc thù, ôn nhu như ngọc, lịch sự tao nhã, cho dù hiện giờ bệnh nặng nằm trên giường, cũng không thể che giấu một thân trời sinh quý khí của hắn.
Không thể tưởng được vị công tử này chính là Giáo chủ Hỏa Thần giáo, danh liệt thiên hạ Đệ Tam cao thủ.
Càng không nghĩ tới hắn cùng lão gia là cố nhân.
Thiên hạ Tam Đại Cao Thủ tề tụ, người bình thường chỉ sợ còn không có phúc được thấy đi?
Đó là thế giới y không chen chân vào được. Cho dù y cùng bọn họ đang ở gần nhau như vậy.
Thập Lục rủ mắt xuống, làm như không phát hiện vợ mình chính đang cầm thật chặt bàn tay phải của Bạch y công tử.
Một người từng là người yêu của người nào đó, một người vợ mà không cẩn thận bị người nào đó quên đi... Là chỉ lão gia cùng vị Bạch y công tử này sao?
Nếu quả thật là như vậy, lúc trước lão gia dễ dàng thừa nhận một người nam nhân thượng giường của hắn cũng không có gì kỳ quái.
Ha hả...
"Lộ Tinh Thiên, ngươi rốt cục nghĩ ra rồi sao? Ngươi có biết hay không khi ngươi ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-nhan/2230487/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.