Chương trước
Chương sau
“Mày là Lộ Nam?” Một thanh niên nhuộm đầu vàng chóe, miệng ngậm điếu thuốc hỏi.

Lộ Nam ngập ngừng gật đầu, không hiểu có chuyện gì nhưng cậu cảm giác được mùi nguy hiểm. Có mấy người xô đẩy Lộ Nam, ép cậu vào trong một hẻm nhỏ.

“Mấy người muốn làm gì?” Lộ Nam trừng mắt, cảnh giác nhìn bọn họ.

“Làm gì? ” Thiếu niên ngả ngớn cười nói: “Còn có thể là gì? Nhìn mày không vừa mắt thôi, dạy dỗ dạy dỗ!”

“Tôi không quen mấy người!” Lộ Nam bị người ta đẩy vào tường, liều mạng giãy dụa.

“Bọn tao biết mày là được!” Thiếu niên vung tay lên: “Con mẹ nó, lên cho tao! Không biết được lão đại tao vừa mắt em gái kia, mày có gan quá nhỉ!”

“Lão đại mày là ai?” Lộ Nam bị người ta đấm mạnh một cái, cố gắng chống lại.

Thiếu niên nhổ tàn thuốc ra, dùng sức dẫm nát nó dưới chân, cười gian xảo nói: “Mày không xứng được biết! Mẹ nó! Đánh cho tao!”

Bốp binh một trận, Lộ Nam đau đến mức ngã xuống đất: “Mày…chúng mày…chờ…” Cậu dựa vào tường, hữu khí vô lực nói.

“Stop! Đừng nói tìm Thành Hướng Bắc giúp mày báo thù chứ? Ông đây còn đang muốn tìm nó!” Thiếu niên khinh bỉ nói, xung quanh lập tức vang lên tiếng phụ họa.

“Lão Hổ… Sẽ giúp tao… Báo thù… ” Lộ Nam giơ tay lên, cố hết sức lau vết máu nơi khóe miệng, con mắt phẫn nộ như muốn giết chết đám người khốn nạn này.

“Lão Hổ? Stop! Đến đây ông mày bẻ hết răng!” Thiếu niên đi lên vài bước, cho Lộ Nam một đạp vào mặt, khinh miệt nói: “Mày cũng chỉ có cái tài đố thôi, chỉ là bảo bối trong lòng Thành Hướng Bắc thôi! Một thằng con trai mà chuyện đéo gì cũng dựa vào người khác, quái gì vậy!”

Lực trên chân gã càng mạnh, mặt Lộ Nam bị ép vào tường, toàn bộ khuôn mặt đều bị chà đạp.

“Rời khỏi Thành Hướng Bắc, mày con mẹ nó đéo là cái gì hết!”

Hắn nói xong còn đá Lộ Nam một cái, mới ra lệnh cho anh em rời đi. Đi tới đầu ngõ, hắn thấy một thiếu niên đang dựa vào tường chứng kiến toàn bộ sự việc, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nịnh nọt nói: “Lão đại, đã cho tên nhãi đó một bài học, có điều không gặp Thành Hướng Bắc.”

Thiếu niên gật đầu: “Cực khổ rồi, quay lại chơi thôi, tôi bao.”

“Vâng, cảm ơn lão đại nhiều.”

Vài tên thuộc hạ đã đi xe, thiếu niên vẫn cắm tay vào túi, ngẩng đầu lên nhìn trời, chờ trong hẻm nhỏ vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt mới chậm rãi cất bước ngược với hướng lúc đến.

Gã đi thong thả như đang đi  dạo, không ngờ thoáng gặp Thành Hướng Bắc đang vội vàng đi tìm người. Thành Hướng Bắc vô cùng sốt ruột, Lộ Nam đã rời nhà hắn được nửa giờ rồi, mẹ Lộ  gọi điện nói Lộ Nam vẫn chưa về đến nhà, khoảng cách giữa hai nhà không xa, chỉ cần 10 phút đi bộ là đến nới, bất kể thế nào thì Lộ Nam đáng ra đã phải về đến nhà rồi.

Hắn cúp điện thoại, vội vãng ra cửa đi tìm, dọc theo đường vẫn không cảm thấy có gì khác lạ, đi qua một ngã rẽ thiếu chút nữa va phải một người. Hắn cầm đèn pin trong tay, luôn miệng gọi: “Nam Nam, Nam Nam.” Thiếu niên kia nghe được tiếng hắn gọi, trong mắt hiện lên tia sáng quái lạ.

Hắn đi dọc theo đường nhỏ về nhà Lộ Nam nhưng vẫn không thấy bóng cậu. Lẽ nào Nam Nam giữa đường thì muốn đi đâu? Mượn sách? Mua đồ ăn? Cửa hàng dọc bên đường đều đã qua, vẫn không thấy Lộ Nam. Thành Hướng Bắc tiếp tục đi về phía trước, đó là một con hẻm không có đèn đường.

“Nam Nam! ” hắn đưa lưng về phía ngõ hô to.

“Lão… Lão Hổ… ” thanh âm yếu ớt truyền từ trong ngõ ra.

“Nam Nam! ” Thành Hướng Bắc nghe được, vội vã chạy vào bên trong, trong đó rất tốt, hắn gần như không thấy được hình dáng Lộ Nam, tìm kiếm đến tận cuối ngõ.

“Lão Hổ… ” Lộ Nam co rúc ở cuối ngõ, thấp giọng nói.

Thành Hướng Bắc mò được tay chân Lộ Nam, cẩn thận hỏi: “Nam Nam, cậu làm sao vậy?”

“Trước hết đưa tớ ra ngoài đã.” Lộ Nam bị đáng không phải quá nặng, chỉ là do cậu chưa bao giờ bị đánh, thân thể cũng rèn luyện không đủ, bị ăn đập một trận, lòng tự tôn lần đầu tiên bị đe dọa như vậy.

Thành Hướng Bắc không nói hai lời, bế cậu ra ngoài. Vừa ra thấy đèn đường lộ sắc mặt tái nhợt của Lộ Nam, trên mặt vẫn còn dấu bụi đất, mơ hồ có vết rỉ máu: “Ai làm?” Thành Hướng Bắc kinh sợ hỏi.

Lộ Nam cười khổ, nói: “Không biết, cậu thả tớ xuống trước đã.” Tuy rằng chỗ này không có mấy ai đi qua nhưng rốt cuộc vẫn là đường lớn, con trai ôm con trai thì thành cái dạng gì?

Thành Hướng Bắc cẩn thận thả Lộ Nam xuống, đau xót sờ mặt cậu, hỏi: “Có đau không?”

Lộ Nam lắc đầu, trong lòng cảm thấy rất tủi thân, thực sự muốn ôm Thành Hướng Bắc khóc một trận, thế nhưng vừa đưa tay ra lại nghĩ đến lời thiếu niên tóc vàng kia nói, là một thằng con trai mà chuyện đéo gì cũng dựa vào thằng con tra khác là cái quái gì! Đúng vậy, là cái gì vậy! Cánh tay vươn ra của Lộ Nam cuối cùng lại chán nản rũ xuống, cậu cúi đầu xuống, Thành Hướng Bắc đưa cậu đến bệnh viện.

Tuy rằng vết thương của Lộ Nam không nghiêm trọng nhưng lỡ may nội tạng bị tổn thương sẽ phiền toái.

Lúc khám bệnh Lộ Nam phải cởi áo ra, mắt Thành Hướng Bắc ngay lập tức phát hỏa, trên làn da trắng nõn của cậu tràn ngập vết xanh tím, Thành Hướng Bắc tức giận đến mức muốn đem bọn chúng băm thành trăm mảnh nhỏ! Nam Nam được mình chiều chuộng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu khổ sở thế này! Hắn không để ý bắc sĩ đang kiểm trra, tự tay vuốt ve phần bụng bị thương của Lộ Nam, Lộ Nam đau đến co rúm người lại. Thành Hướng Bắc đau xót cắn răng nói: “Nam Nam, tớ sẽ bắt chúng phải trả giá gấp một trăm lần đau đớn đã gây ra cho cậu!”

Sau đó Lộ Nam không đi học vì phải ở nhà dưỡng thương.

Thành Hướng Bắc có ra tay nhưng hắn không tự mình làm mà qua nhân mạch điều tra mấy tên đã đánh Lộ Nam, bọn Lông Vàng không hề giấu diếm chuyện đã giáo huấn Lộ Nam, thận chí còn trắng trợn truyền ra ngoài, rất sợ người khác không biết chúng đã “anh dũng” thế nào, chúng nó đều là học sinh trường nhị trung* gần đó.

Chú thích: nhị trung là kiểu trường hạng hai, trường Lộ Nam và hướng bắc là hạng một.

Thành Hướng Bắc nghe Chu Phác kể lại, ngón tay nắm lấy răng rắc. Chu Phác lo lắng nhìn hắn nói: “Lão đại, tôi đi cùng cậu?”

“Không cần, thù của  Nam Nam tôi sẽ tự mình báo.”

Chu Phác và Lâm Tiểu Thiên liếc nhau, thầm hạ quyết tâm, chuyện này tuyệt đối không thể để lão đại đi một mình được, không phải sợ hắn bị đánh mà là sợ hắn không khống chế được ra tay quá nặng.

Cơ hội đến rất nhanh, lúc Thành Hướng Bắc vừa ăn cơm tối xong, có người đến báo cáo bọn Lông Vàng đang ăn ở một quán cơm nhỏ gần đó.

Thành Hướng Bắc không nói hai lời, bật tường ra ngoài, Chu Phác thấy thể, nhanh chóng kéo Lâm Tiểu Thiên đuổi theo sau.

Trong tiệm ăn, một đám người đang ăn liên hoan, đó là học sinh trung học cuối cấp, mở rất nhiều bia, nâng cốc cạn chén với nhau. Không có nhiều người trong quán cơm lắm, Thành Hướng Bắc đi vào, vừa lướt qua hai bàn ăn, lập tức một đạp mở cửa.

Lông Vàng thấy là Thành Hướng Bắc, vỗ bàn đứng lên, lớn lối nói: “Làm sao, thằng nhãi? Đến tìm ông nội mày có phải muốn chết không?”

Thành Hướng Bắc hừ lạnh một tiếng, quơ lấy một cái ghế đập lên, Lông Vàng né không kịp, mặt loang máu: “*** con bà mày! Dám đánh ông đây! Anh em, lên!”

Một đánh sáu, trong không gian quán ăn nhỏ hẹp diễn ra một trận vũ hành, từ nhỏ Thành Hướng Bắc đã được luyện võ, vừa hay đám du côn này dám bắt nạt Lộ Nam, hắn hận đến mức không thể lột sạch da mới có thể hả giận! Hắn đánh đối phương đến mức không có chỗ để thoát, nhiều chiêu đều hướng đúng chỗ hiểm có đối thủ mà ra tay. Chưa đầy một lát, sáu người đã bị đánh gục năm.

Còn lại chính là Lông Vàng*, lúc này đang run rẩy ẩn nấp: “Mày, mày đừng qua đây…”

Chú thích: Lông Vàng là do tên này nhuộm tóc vàng chóe.

“Chính mày dẫm lên mặt Lộ Nam đúng không?” Thành Hướng Bắc nghĩ đến lúc ôm Lộ Nam, trên mặt cậu vẫn còn nguyên vết chân đạp, hắn hận không thể chịu nổi, tặng Lông Vàng một đạp. Lông Vàng hét chói tai, ngồi xổm dưới đất: “Không, không phải là tôi…”

“Mẹ mày, dám làm mà không dám nhận à!” Thành Hướng Bắc đạp tiếp một cái lên mặt hắn, cười lạnh nói: “Thế nào? Muốn dẫm thế này sao?” Chân hắn dùng sức, mặt tên Lông Vàng biến dạng: “Ôi…ôi…”

“Nghe nói mày vì Quan Nghi Giai nên mới tìm Lộ Nam gây phiền phức?” Thành Hướng Bắc nhẹ nhàng nghiến giày, da mặt Lông Vàng nát hết: “Mẹ mày, chủ nợ đây này, sao lại không đến mà đòi? Hả?”

Đầu Lông Vàng hông nhúc nhích được, chỉ liều mạng xua tay.”Ối… Không phải đâu…”

“Nghe nói mày còn có lão đại? Là vị đại thần nào vậy?” Lông Vàng không mở miệng, Thành Hướng Bắc đảo mắt nhìn mấy tên đang nằm la liệt: “Nói! Là ai?”

“Không có… ” Đám người lắc đầu.

“Vậy tại sao lão đại chúng mày lại coi trọng con nhỏ đó vậy?” Thành Hướng Bắc không tin, chân càng cố dùng sức.

Chu Phác canh ở cửa vội kêu to: “Lão đại, kiềm chế chút đi, xuống chân nữa hắn sẽ nát luôn đó!”

Cuối cùng Thành Hướng Bắc cũng nhấc chân lên, đá đá Lông Vàng vừa ngã xuống: “Chuyển lời đến lão đại chúng mày, nói Thành Hướng Bắc tùy thời xin dạy bảo!”

Thành Hướng Bắc không đợi được lão đại đối phương ân cần hỏi thăm.

Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi người đều bắt đầu điền nguyện vọng.

Lộ Nam còn chưa trở lại, Thành Hướng Bắc ba ngày thì hai ngày leo tường ra ngoài tìm cậu. Vết thương của Lộ Nam đã tốt lên nhiều, trên mặt cũng không để lại dấu vết gì nữa, nếu nhìn không kỹ sẽ không biết được, vết thương trên bụng cũng không còn nhiều lắm, chỉ để lại mấy vết nhàn nhạt. Thành Hướng Bắc cẩn thận xoa nắn, ân cần hỏi: “Nam Nam, còn đau không?”

Lộ Nam lắc đầu, hỏi: “Sao cậu lại đến đây nữa rồi?”

Thành Hướng Bắc ngồi trên giường nhỏ của cậu, lật tập sách vở trên giường. Trong lúc dưỡng thương ở nhà Lộ Nam vẫn tiến hành ôn tập, hắn cũng muốn xin nghỉ cùng Lộ Nam, nhưng thứ nhất là nhà trường không cho phép, thứ hai là còn phải tìm Lông Vàng tính toán nợ nần, bởi vậy hắn chỉ có thể ai oán một mình ở trường.

“Nam Nam, bắt đầu điền nguyện vọng rồi.” Thành Hướng Bắc ném sách ra, chân thành nói: “Có muốn tớ giúp cậu điền không?”

“Hả? Nguyện vọng sao…” Lộ Nam cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tớ để cho ba điền.”

“Có phải chúng ta chung một trường không?” Thành Hướng Bắc vội nói: “Tớ sẽ điền theo phiếu của cậu!”

“Đúng vậy, đúng vậy… ” Lộ Nam thấp giọng nói.”Tờ này nộp sớm à!”

“Chưa nộp! Cậu viết thế nào thì nói cho tớ, chốc nữa tớ cũng viết như thế rồi nộp.”

“Còn viết thế nào nữa!” Lộ Nam nhịn không được nói.

“Được rồi, chỉ cần chúng ta học chung trường là được!” Thành Hướng Bắc cười tủm tỉm nói: “Tớ về trước đây! Cũng sớm quay lại trường thôi, có người nói thầy chủ nhiệm sẽ tiết lộ bí tịch thi cao trung đó!”

“Ừm.” Lộ Nam gật đầu, nhìn nụ cười sáng lạn của hắn, muốn nói mà lại thôi.

“Tớ đi đây. ” Thành Hướng Bắc phất tay một cái.

“Lão Hổ…”

“Hửm? ” thành hướng đầu quay đầu.

“Không, không có gì.” Lộ Nam gượng cười nhìn hắn ra khỏi cửa, cho đến khi thân ảnh Thành Hướng Bắc biến mất chỗ ngã rẽ cầu thang, cậu mới vội vã chạy lên sân thượng chờ thân ảnh Thành Hướng Bắc xuất hiện lần nữa.

[ Là một thằng con trai mà việc quái gì cũng dựa vào người khác, quái gì vậy!]

[ Rời khỏi Thành Hướng Bắc, mày con mẹ cái gì cũng không phải!]

Những lời Lông Vàng nói đêm đó lại hiện lên trong đầu Lộ Nam, Lộ Nam nhìn thân ảnh Thành Hướng Bắc ẩn hiện dưới lầu, tấm lưng kia vô cùng dạy rộng vững chắc, chẳng biết gặp được chuyện gì vui mà tung tăng như vậy. Măt lộ dần dần đọng hơi nước, cậu dùng sức xoa mắt, muốn nhìn rõ hơn bóng lưng đang dần biến mất, lòng vốn kiên định cũng dần dao động.

Nhưng ____Lộ Nam nắm chặt tay, cắn răng đem dao động nén lại.

Tớ không muốn làm một người mà khi rời khỏi cậu lại không thể làm gì được.

Thành Hướng Bắc, xin lỗi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.