Đêm qua đi, ngày mới bắt đầu.
Đàm Dạ vừa đặt chân xuống bếp đã đảo mắt tìm kiếm một người.
"Vi Uyển Uyển vẫn chưa khỏe à?"
"Dạ, Vi Uyển Uyển hết sốt rồi, nhưng lại chuyển sang vấn đề khác."
Nghe quản gia dè dặt thông báo mà hắn ta không khỏi cau mày:
"Lại vấn đề gì nữa?"
"Dạ...chuyện này...vì vấn đề tế nhị nên e là hơi khó nói..."
Thấy bà ta cứ mãi lấp lửng, Đàm Dạ lập tức quay người bỏ ra ngoài.
Hắn tìm tới phòng ngủ của Vi Uyển Uyển, thẳng thừng mở cửa bước vào trong. Lúc này, cô vẫn đang nằm co ro trên giường, tuy biết có người vừa vào phòng mình nhưng cô vẫn nằm lì ra đó, không quan tâm gì tới.
"Lại bị sao nữa?"
"Có phải thấy tôi hạ mình một chút rồi, nên bắt đầu giở trò muốn làm này làm nọ?"
Chất giọng của hắn khá ấm áp vang từ bên trên vọng xuống, mắt thì nhìn cô với một chút ôn nhu lạ thường.
Thật ra là sau những việc vừa xảy ra, hắn cũng có một chút áy náy, cũng biết cắn rứt lương tâm nên mới thay đổi thái độ thành ra thế này chăng?
Thấy Vi Uyển Uyển cứ nằm đó, chẳng nói năng, đếm xỉa gì tới mình, Đàm Dạ bắt đầu thiếu kiên nhẫn, qua giây sau liền giật mạnh tấm chăn trên người cô xuống.
"Vi Uyển Uyển, cô bị điếc à?"
"Em đau bụng!"
Cứ phải để hắn lớn tiếng thì cô nàng mới khẽ mở lời. Cô bắt đầu thao túng được nét mặt của người đàn ông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-mot-buoc-dau-thuong-ca-doi/2890779/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.