Từ sau buổi chiều ấy, sang ngày hôm sau, Vi Uyển Uyển đã bị chuyển sang lớp học khác chỉ toàn nữ. Cô rất an phận, một phần vì không muốn những chuyện bên lề gây ảnh hưởng nên luôn tìm cách tránh mặt Ngô Diệc Đăng, mỗi khi cậu bạn ấy tới tìm.
Mọi việc thật bình yên đến tận một tháng sau.
Hôm nay, cô ngồi trong lớp học nhưng tâm hồn lại phiêu lãng ở nơi đâu đâu...
Cũng một tháng rồi cô không gặp Đàm Dạ, chính xác là từ sáng ngày hôm sau của buổi chiều hôm ấy. Cô không biết hắn đi đâu, cũng không thể hỏi ai, vì hỏi cũng bằng thừa. Hắn cứ như đã bốc hơi khỏi trái đất này vậy.
Hằng ngày, cô được vệ sĩ đưa đón đi học. Việc trong nhà cũng không còn tới tay, chỉ ăn và học, thậm chí còn được người làm phục vụ như mệnh lệnh của Đàm Dạ thông báo.
Mọi việc đều được đà khởi sắc tốt đẹp hơn, chỉ là không gặp hắn thì cô lại không thấy quen.
*Reng...
"Uyển Uyển, chuông reo rồi kìa. Cậu không định về à?"
Chuông báo tan học cũng không đánh thức tâm hồn đang bay bổng của cô, phải đợi tới khi có cô bạn bàn bên gọi thì cô mới giật mình.
"Ờ, cậu về trước đi. Mình cũng về ngay đây."
"Vậy mình về trước nha! Ngày mai gặp lại!"
"Tạm biệt, mai gặp lại!"
Vẫy tay chào cô bạn, Vi Uyển Uyển cũng lủi thủi thu dọn tập sách, ra về.
Ra tới cổng trường, cứ đinh ninh rằng vẫn sẽ như mọi ngày, ra về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-mot-buoc-dau-thuong-ca-doi/2890750/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.