"Đàm Dạ, hay anh có thể để em mặc quần áo vào người trước được không? Chứ quấn khăn như này em thấy khó chịu quá à..."
"Khó chịu thì em cởi ra luôn đi, dù sao có anh ôm cũng đâu có lạnh."
"Nói chuyện với anh đúng kiểu vô nghĩa. Chả bao giờ nói lại cái miệng lý sự của anh hết."
Vi Uyển Uyển bất mãn trong bất lực, nói xong liền quay mặt nhìn sang hướng khác, mặc cho người bên cạnh muốn ôm ấp, làm gì thì làm.
"Anh còn chưa nói cho em biết một tháng qua anh đi đâu. Đã vậy lúc quay về còn thay đổi 180 độ, làm em bị xoay thành vòng tròn luôn..."
Ôm cô âu yếm hơn một chút, Đàm Dạ mới khẽ đáp:
"Anh về Mỹ có chút chuyện."
"Là việc công hay việc tư?"
"Đương nhiên là việc công rồi."
"Vậy sao anh thay đổi? Bình thường anh kiêu ngạo lắm mà?"
Đàm Dạ cười nhẹ, hơi cúi xuống thấp tới vàng tai cô gái mà khẽ thầm thì:
"Vì anh cần em!"
Phải! Vì hắn cần, hắn yêu nên mới chấp nhận hạ thấp cái tôi của bản thân xuống, một người kiêu ngạo, trọng sĩ diện, lại vì người yêu mà công khai tỏ tình trước đám đông, thành thật nhận lỗi thì vẫn xứng đáng nhận được tha thứ.
Cho đối phương cơ hội, cũng là mở ra cho mình con đường mới. Bởi vì làm trái lòng, cũng đâu sướng vui gì.
Lần đầu tiên, Vi Uyển Uyển chủ động đón nhận Đàm Dạ bằng một cái ôm, chính là ngay lúc này.
"Chúng ta sẽ bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-mot-buoc-dau-thuong-ca-doi/2890743/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.