"Anh biết rồi! Trong hôm nay anh sẽ sang đó với em, yên tâm đi!"
Kết thúc cuộc gọi vào buổi sáng sớm, nét mặt Đàm Dạ trở nên thâm trầm, ưu tư, rõ là trong lòng đang bộn bề tâm sự.
"Anh nói chuyện với ai mà có vẻ nghiêm trọng vậy? Nhíu hết cả hai hàng lông mày."
Vi Uyển Uyển tình cờ chỉ tình cờ nghe thấy có người gọi điện cho Đàm Dạ, nhưng cụ thể cuộc nói chuyện là gì thì cô không biết, bởi lúc đó cô bận đi pha cà phê. Đến lúc quay lại chỉ thấy hắn trầm ngâm ngồi đó.
"Có chút việc quan trọng bên Mỹ cần anh xử lý, chắc anh phải sang đó công tác một chuyến. Đang nghĩ, không biết có nên đưa em đi cùng hay không?"
"Nếu anh bận việc thì em đi theo làm sao tiện, vả lại sắp tới em còn kỳ kiểm tra nữa..."
"Nhưng để em ở nhà một mình, anh không an tâm."
Nhìn nét một lo âu bộn bề của người đàn ông, Vi Uyển Uyển chợt mỉm cười:
"Anh sợ, anh đi rồi thì người khác sẽ rinh em đi mất à?"
"Anh nghĩ, không ai có gan dám cướp mất người phụ nữ của anh. Chỉ sợ em ở một mình sẽ buồn thôi."
Vẫn là âm giọng kiêu ngạo lắm. Mà thú thật thì nếu ai chán sống lắm mới dám tiếp cận cô gái của hắn. Bởi vì, hắn chỉ cần nổi điên lên thì hậu quả thật khó lường.
"Chuyến công tác này mất mấy ngày mà anh lo trước lo sau dữ vậy?"
"Anh chỉ biết khi nào sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-mot-buoc-dau-thuong-ca-doi/2890732/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.