"Báo trước, để anh mang con tiểu hồ ly kia đi trốn à?"
Câu hỏi đó, ánh mắt sắc bén đó của Daniel, khiến người đối diện thực tình không khỏi chột dạ.
Miễn cưỡng vẽ lên nụ cười và trưng ra dáng vẻ của một anh chồng ngoan ngoãn, Đàm Vũ lại dang tay ôm eo vợ xinh, ôn nhu biện bạch:
"Tiểu hồ ly nào chứ? Anh chỉ có mỗi mình em thôi, vợ anh xinh đẹp, giỏi giang như này, làm sao anh dám léng phéng sau lưng được."
"Thật vậy sao? Nhưng chắc là anh quên rồi..."
Đàm Vũ thoáng chau mày, thắc mắc suy nghĩ:
"Anh quên gì?"
"Quên rằng, một khi Daniel đã hỏi thì chắc chắc nắm rõ mọi chuyện trong tay rồi. Anh nên thành thật khai báo, trước khi em không còn đủ kiên nhẫn để chơi với anh."
Những câu nói cuối của người phụ nữ được phát ra với chất giọng đanh đá, lạnh lùng và cả hành động dứt khoát gạt tay anh ta ra cũng đủ khiến Đàm Vũ e ngại.
Quả là người đàn ông khó lường, khó nhất là dáng vẻ sợ vợ ngay lúc này. Chắc có lẽ anh giống ba mình năm xưa, dám ăn vụng nhưng tới lúc đổ vỡ lại không đủ bản lĩnh đứng ra gánh vác, để người thứ ba không biết gì phải nhận lấy biết bao khổ đau, tủi nhục.
Bước đến sofa đôi ngồi cạnh cô gái, Đàm Vũ hạ giọng cất lời:
"Đúng là anh có một chút cảm nắng với Vi Uyển Uyển, nhưng nói cho cùng cũng không phải là yêu, mà thật ra là vì anh muốn trả thù Đàm Dạ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-mot-buoc-dau-thuong-ca-doi/2890679/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.