Chương trước
Chương sau
1.

Ngủ dậy, tôi phát hiện mình đã sống lại vào ba tháng trước khi con gái cưng Thẩm Chiêu Chiêu của tôi đính hôn với Kỷ Bách Ngôn, con trai của bạn thân tôi.

Kiếp trước, lọ lem Lưu Hiểu Ninh hãm hại con gái tôi nhiều lần cuối cùng còn đẩy nó vào tù, phá hỏng toàn bộ cuộc đời con bé. Tôi cũng vì vậy trầm cảm mà chết. Lưu Hiểu Ninh lại cấu kết với chồng tôi cướp hết tài sản của tôi, sau đó ngang nhiên cùng Kỷ Bách Ngôn bước vào lễ đường.

May thay trời xanh có mắt cho tôi được sống lại một lần. Kiếp này đừng có hòng xớ rớ vào con gái hay sản nghiệp của bà đây.

Chuyện đầu tiên tôi làm sau khi rời giường chính là gọi con gái.

Con bé tung tăng nhảy nhót vào phòng với nụ cười xán lạn trên môi.

"Mẹ, mẹ gọi con ạ?"

Tôi nhìn con gái ngoan ngoãn đáng yêu xinh xắn như đóa hoa đang nở rộ trước mặt mà ứa nước mắt.

Lúc này Lưu Hiểu Ninh còn chưa xuất hiện, Chiêu Chiêu vẫn đang được tôi nâng niu như hòn ngọc quý trên tay, sống không hề lo nghĩ khác hẳn trạng thái ảm đạm trong tù ở kiếp trước.

Chiêu Chiêu thấy mắt tôi đỏ lên thì lập tức hốt hoảng hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao thế, có khó chịu chỗ nào không?"

Giữa mẹ và con thường có mối liên hệ cảm xúc phi thường, xưa nay con bé luôn hiếu thảo và có thể cảm nhận được tâm trạng của tôi.

Tôi cầm tay con trấn an: "Mẹ không sao, con đừng lo. Mẹ phải nói cho con chuyện này, dù rất khó tin nhưng con nhất định phải tin mẹ."

Chuyện sống lại chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, nếu tôi nói ra chắc hẳn mọi người sẽ tưởng tôi bị thần kinh.

Thế nhưng sau khi nghiêm túc nghe tôi nói hết chuyện kiếp trước, Chiêu Chiêu nói với ánh mắt kiên định: "Mẹ, con tin mẹ. Chỉ cần hai mẹ con mình đồng lòng thì chuyện kiếp trước chắc chắn sẽ không xảy ra trong kiếp này đâu."

Tôi ôm chặt con bé, thật không hổ là con gái mình.

Ngày tiếp theo, sau khi tan học Chiêu Chiêu không đi cùng Kỷ Bách Ngôn mà tự bắt taxi về một mình. Con bé ngồi trên salon vừa ăn hoa quả vừa kể lại chuyện ở trường cho tôi nghe.

Hôm nay Lưu Hiểu Ninh chuyển đến lớp Chiêu Chiêu. Chiêu Chiêu vốn đang ngồi cạnh Kỷ Bách Ngôn lại bị chuyển đi để nhường chỗ cho nó, thậm chí sau khi tan học Kỷ Bách Ngôn còn chủ động đề nghị đưa nó về nhà.

Chiêu Chiêu thờ ơ kể Lưu Hiểu Ninh quấn lấy Kỷ Bách Ngôn như thế nào, Kỷ Bách Ngôn lại quấn quýt thân mật với nó ra làm sao, giọng điệu chỉ như đang tán gẫu về hai người bạn cùng lớp bình thường, kiểu Kỷ Bách Ngôn chẳng hề liên quan đến mình.

"Chiêu Chiêu…"

Tôi không yên tâm, ngập ngừng nhìn con gái, định nói lại thôi.

Tôi sợ con bé có chuyện gì cũng chôn chặt trong lòng, kìm nén cảm xúc của chính mình đến tận khi bị bắt nạt thê thảm rồi mới đánh tiếng với tôi như kiếp trước. Con bé và Kỷ Bách Ngôn là bạn thân từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau, hôm nay đối mặt với tình huống này sao mà không ghen tỵ và khó chịu cho được?

Chiêu Chiêu nhìn ra tâm tư của tôi, con bé dùng dĩa xiên một miếng thanh long đút vào miệng tôi rồi an ủi: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Con không thèm tên nhãi ranh vừa không có mắt nhìn người mà kiếp trước còn khiến con đau khổ như Kỷ Bách Ngôn đâu, mặc kệ hai người họ dính lấy nhau sao cũng được."

Tôi vừa lòng nhìn cô con gái mặt đầy kiêu ngạo và phóng khoáng trước mắt.

Tốt lắm, không bị tình yêu lấp não, không hổ là đứa trẻ tôi tỉ mỉ nuôi dưỡng!

2.

Ba ngày sau.

Thời điểm này ở kiếp trước là lúc Lưu Hiểu Ninh tự đổ đồ ăn lên người trong canteen rồi đặt điều là Chiêu Chiêu bắt nạt mình, khiến Chiêu Chiêu bị Kỷ Bách Ngôn tát một cái và bắt đầu kêu gọi bạn bè cô lập.

Vừa hay chỗ đó là điểm mù của camera nên mới không có cách nào chứng minh sự trong sạch của Chiêu Chiêu. Vì vậy kiếp này tôi liên hệ sẵn với hiệu trưởng, cử người lắp thêm camera giám sát 360 độ không góc chết ngay trong đêm.

Tôi hủy hội nghị buổi chiều, lái xe đến cổng trường chờ đợi. Nếu tôi nhớ không lầm thì giờ này chuyện hất đồ ăn đã xảy ra rồi, chủ nhiệm lớp sẽ gọi điện thoại mời tôi tới trường giải quyết ngay thôi.

3, 2, 1…"Gấp một con hạc giấy và buộc dải ruy băng đỏ*~...”

(*bài hát Vận may đến - Ngải Bắc)

Điện thoại di động đổ chuông.

"Alo, chào cô Tần. Cô gọi tôi có chuyện gì không?"

"Chào mẹ Chiêu Chiêu. Chuyện là, Chiêu Chiêu đổ thức ăn lên người một bạn học, bạn học kia đang nói là Chiêu Chiêu bắt nạt mình nên mời mẹ đến trường một chuyến."

"Được, tôi đến ngay."

Tôi lập tức xuống xe, dẫm giày cao gót vang dội bước vào trường.

Mẹ tới chống lưng cho con đây gái yêu ơi!

Vừa vào phòng hiệu trưởng, tôi đã quăng bừa túi xách lên mặt bàn tiếp khách, quét một vòng các vị đang có mặt với ánh mắt bén nhọn.

Hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp thấy tôi đến thì vội vàng đứng lên cười đon đả: "Mẹ Chiêu Chiêu tới rồi à, mời ngồi, mời ngồi."

Không ít thứ trong trường này là do tôi quyên tặng. Tạm chưa bàn đến đạo đức phẩm chất hạnh kiểm của con gái tôi tốt đẹp đoan chính, con bé chắc chắn sẽ không bắt nạt người khác, cứ coi như nó có làm gì sai thật đi nữa thì ban giám hiệu cũng không dám phớt lờ tôi.

Chiêu Chiêu đang đứng nghiêm giữa phòng, sống lưng thẳng tắp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hằn dấu tay đỏ hồng, nhìn rõ vệt năm ngón.

Tôi xót xa nhíu mày.

Có tôi nhắc trước, vốn con bé có thể né cái tát kia nhưng nó vẫn giương má ra chịu đòn. Tôi hiểu ý con, Chiêu Chiêu chịu cái tát này là để Kỷ Bách Ngôn và Lưu Hiểu Ninh bị xử lý nặng hơn, cũng là để cho bản thân hết hi vọng, không muốn níu kéo mối quan hệ đã từng thân kia.

Con bé vội vàng bổ nhào vào lòng tôi òa khóc, tủi thân cực kỳ: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đến rồi."

Tôi cẩn thận quan sát, thấy mắt con bé ráo hoảnh mới yên tâm.

Con gái tôi là một cô bé rất mạnh mẽ.

Tôi phối hợp với nó mà diễn, lạnh lùng soi Kỷ Bách Ngôn và Lưu Hiểu Ninh chòng chọc, chất vấn: "Mặt con gái tôi làm sao thế này?"

Lưu Hiểu Ninh như bị tôi dọa, co rúm người trốn ra sau lưng Kỷ Bách Ngôn giống một con thỏ nhỏ đang sợ hãi khiến người ta trông mà thương. ‘Trà xanh’ này ngon đấy, thật sự là Bích Loa Xuân* thượng hạng.

(*tên một loại trà nổi tiếng)

Bỗng, tôi nghe được tiếng lòng của Lưu Hiểu Ninh: [Mặt con gái bà bị A Ngôn đánh đấy, đáng lẽ phải đánh cho nát mặt mới hả dạ.]

Tôi vừa mừng thầm mình đã sống lại một lần còn được tặng kèm kỹ năng nghe thấy những gì con nhóc họ Lưu nghĩ trong lòng, vừa cảm thán người chưa lớn mà lòng dạ ác độc quá thể.

Kỷ Bách Ngôn che chở Lưu Hiểu Ninh ở phía sau, trên mặt đầy vẻ không phục: "Cô, cái tát này là cháu đánh. Cháu xin lỗi nhưng mà tại con gái cô bạo lực học đường, hất thức ăn lên người Hiểu Ninh trước."

Ôi làng nước ơi ra mà xem bạn tốt của tôi dạy được cậu con giai quý hóa chưa này?! Nó tưởng mình là sứ giả của chính nghĩa, còn tôi chỉ thấy nó bị thiểu năng trí tuệ thôi.

Gọi Chiêu Chiêu là ‘con gái cô’, còn Lưu Hiểu Ninh thì gọi thân mật là ‘Hiểu Ninh’? Ô thế ai là bạn thân từ bé của nó đấy? Ai có hôn ước với nó vậy?

Tôi đứng trước mặt thằng nhóc, lạnh lùng hỏi: "Kỷ Bách Ngôn, cháu bảo con gái cô hất thức ăn lên người con bé kia, cháu thấy tận mắt à?"

Đương nhiên là nó không thấy, chẳng qua là nghe từ người khác rồi tin sái cổ thôi.

Thằng bé yếu thế hẳn: "Không phải, nhưng…"

Tôi ngắt lời: "Nhưng nhị cái gì, nếu cháu đã không bắt tận tay day tận trán thì cháu đang đặt điều vu khống đấy."

Môi thằng bé mấp máy mấy lần nhưng không phản bác được tiếng nào.

"Còn nữa, cháu nói con gái cô hất thức ăn lên người khác là bạo lực học đường, vậy cháu tát nó không phải cũng là bạo lực học đường à? Hay ý cháu là chỉ cần nghi ngờ ai bắt nạt người khác thì có thể tát kẻ đó luôn? Nếu thế cháu sử dụng bạo lực với con gái cô, có phải cô cũng nên cho cháu mấy bạt tai không?"

Tôi bắn như pháo liên thanh hết câu này đến câu khác, Kỷ Bách Ngôn ăn mắng đến đỏ mặt tía tai, những người khác trong văn phòng không dám hó hé gì.

Nói mệt, tôi nhấp một ngụm nước cho nhuận giọng. Đang định tiếp tục mở máy hát thì cửa mở.

Bạn thân tôi hùng hổ đi vào, trông thấy dấu bàn tay trên mặt Chiêu Chiêu thì không nói hai lời, túm cổ áo Kỷ Bách Ngôn vả luôn bằng túi xách.

Bốp! Bốp! Bốp!

Nháy mắt, mặt Kỷ Bách Ngôn sưng vù lên, khóe miệng rướm máu. Có thể thấy được mẹ thằng bé không nương tay tý nào.

Lực tác dụng vào vật sẽ sinh ra phản lực, cô bạn thân lắc lắc bàn tay vừa đánh đến đau cả ra, lập tức chuyển sang an ủi Chiêu Chiêu: "Cưng ơi, cô thay mặt nó xin lỗi con."

Kỷ Bách Ngôn siết chặt nắm đấm, kêu lên với vẻ mặt thất vọng: "Mẹ, sao mẹ có thể chưa rõ thực hư đã bênh Thẩm Chiêu Chiêu như vậy."

Ô, thế mà nó còn thấy oan à.

Tôi mỉa thẳng: "Không phải cháu cũng chưa phân rõ trắng đen đã tát Chiêu Chiêu đấy sao?"

Các bên liên quan đã có mặt cả, đến lúc công bố chân tướng sự việc rồi.

Tôi đi đến trước bàn hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, trích xuất video giám sát đi."

Kỷ Bách Ngôn cướp lời: "Chỗ đó là điểm mù của camera, chẳng ghi lại được cái gì hết."

Tôi không để ý thằng bé mà chỉ nghiền ngẫm nhìn thẳng Lưu Hiểu Ninh. Con ranh này ỷ có Kỷ Bách Ngôn chắn phía trước nên đang to gan nhìn tôi chòng chọc đầy vẻ đắc ý.

Ha ha, tôi chống mắt lên xem lát nữa còn đắc ý nổi không.

"Ba ngày trước cô đây đã quyên góp cho trường mình đủ camera để không còn điểm mù rồi cháu ạ. Hàng nhập khẩu, không chỉ nét căng phần hình mà còn rõ ràng cả phần tiếng đấy."

Mặt Lưu Hiểu Ninh cứng đờ trong nháy mắt.

Nó giật giật tay áo Kỷ Bách Ngôn, ra vẻ khéo hiểu lòng người: "Không cần trích xuất camera đâu. Bạn Chiêu Chiêu cũng không cố ý, đây chỉ là hiểu lầm thôi, không cần phiền toái như vậy."

Ha, đã đến nước này rồi con nhóc nhà mi nói không xuất video là xong á hả? Nghĩ ai cũng IQ âm vô cực à?

Không đến lượt tôi mở miệng, Kỷ Bách Ngôn đã cầm tay nó, nói: "Cứ trích xuất video giám sát đi để mọi người thấy chân tướng rõ ràng cho ai đó khỏi phải cứng mỏ."

Thằng bé nhấn hai chữ ‘ai đó’ rất mạnh, còn ám chỉ liếc Chiêu Chiêu và tôi.

Được, vậy xem video thôi. Tôi chống mắt coi lát nữa xem xong nó có còn khí thế chính nghĩa nữa không.

Lưu Hiểu Ninh còn định cản tiếp nhưng bị Kỷ Bách Ngôn đè lại nên chỉ đành đứng đấy lo lắng suông.

Video rất nhanh đã sẵn sàng, Chiêu Chiêu và Lưu Hiểu Ninh xuất hiện trong khung hình.

"Thẩm Chiêu Chiêu, cô có hôn ước với A Ngôn à?"

Giọng Lưu Hiểu Ninh hoàn toàn khác xa vừa nãy. Trước mặt Kỷ Bách Ngôn nó bóp giọng eo éo để cho tiếng nũng nịu dễ thương, Kỷ Bách Ngôn không ở đó thì nó lười biếng ngưng bóp, giọng thô thiển khó nghe chết đi được.

"Không sai, thì sao?"

Vẫn là giọng Chiêu Chiêu nhà tôi êm tai, trong veo như tiếng suối chảy róc rách.

Lưu Hiểu Ninh lạnh lùng cười: "Xin lỗi nhé, hôn ước của hai người sắp phải hủy rồi."

Ngay sau đó, cô ta hất trọn khay ăn trên bàn lên người mình và hét ầm lên.

Kỷ Bách Ngôn nghe tiếng chạy xộc đến, nghe được vài câu hãm như trà của Lưu Hiểu Ninh thì quay ra cho Chiêu Chiêu một bạt tai rồi kéo Lưu Hiểu Ninh ra khỏi nhà ăn.

Video đã chạy hết, văn phòng lặng ngắt như tờ.

Kỷ Bách Ngôn không tin nổi vào mắt mình, trợn mắt thao láo.

Lưu Hiểu Ninh run rẩy đứng bên cạnh, còn định kéo tay thằng bé nhưng bị nó hất mạnh ra, đành cắn môi oán hận lườm Chiêu Chiêu một cái, sau đó lại làm bộ tủi thân cúi đầu rớt nước mắt.

"Giờ hai năm rõ mười rồi nhé, xử lý theo nội quy trường học đi."

Tôi để lại câu này rồi đưa con đi. Cái thằng nhãi Kỷ Bách Ngôn này ra tay không biết chừng mực gì cả, tôi phải đưa con gái đến bệnh viện xem thế nào.

Lúc đi ngang qua Kỷ Bách Ngôn, tôi thấy nó áy náy nhìn Chiêu Chiêu mấp máy môi định nói gì đó nhưng Chiêu Chiêu chỉ thờ ơ không thèm cho nó một tí tẹo chú ý nào.

Nhà trường công khai trình chiếu video trước tất cả các lớp theo yêu cầu của tôi, còn phạt nặng và ghi lỗi vào học bạ của Kỷ Bách Ngôn và Lưu Hiểu Ninh.

Hôn ước giữa Kỷ Bách Ngôn và Chiêu Chiêu cũng bị hủy. Bạn thân tôi tuyên bố từ mặt con trai, chỉ nuôi nó đến đủ mười tám tuổi rồi mặc xác đi đâu thì đi, sau này ai cưới Chiêu Chiêu thì nhận người đó làm con trai luôn.

Chuyện này được cánh nhà báo ra sức tuyên truyền cho nổi như cồn, dẫn tới hết bà này đến cô nọ tìm tôi tự đề cử con trai mình. Nhân dịp này tôi cũng đưa con gái đi đủ loại yến tiệc để giao lưu phát triển nhân mạch.

Trận chiến đầu tiên sau khi sống lại thắng lợi viên mãn nhưng mẹ con tôi chưa thư giãn được bao lâu thì ván cờ thứ hai đã tới.

3.

Nửa tháng cứ như thế bận rộn trôi qua. Hôm nay, tôi lùi toàn bộ hội nghị trong ngày để đi xem con gái thi múa ba lê.

Đây là giải đấu quyền uy nhất dành cho học sinh cấp ba toàn quốc, những người đạt được thứ hạng cao trong cuộc thi này nếu không vào đoàn múa trung ương thì cũng được mời nhập học các trường múa top đầu thế giới.

Chiêu Chiêu có thiên phú cao lại chịu khổ luyện, kiếp trước đáng lẽ con bé phải được hạng nhất nhưng Lưu Hiểu Ninh lại giấu lưỡi lam vào giày múa khiến con gái tôi bị thương trên sân khấu, bỏ lỡ chiếc cúp vô địch.

Con bé háo thắng, chịu đau cũng kiên trì nhảy cho hết bài, cuối cùng đôi chân máu me đầm đìa suýt thì tàn phế.

Đương nhiên Lưu Hiểu Ninh cũng không được giải nhất. Nó múa như một con ngỗng đần vậy, luyện tám năm hay mười năm nữa thì vẫn so sao nổi với Chiêu Chiêu. Nó thả lưỡi lam vào trong giày con gái tôi chỉ đơn thuần là bởi vì không thể chịu được khi cuộc sống của Chiêu Chiêu diễn ra tốt đẹp.

Kiếp này nó định lập lại trò cũ nhưng mà, tôi cười khẩy, e rằng chỉ có thể vác đá nện chân mình thôi.

Bạn thân và Kỷ Bách Ngôn ngồi cạnh tôi. Thấy tôi đến, thằng bé vội vàng đứng dậy, cẩn thận lấy lòng chào hỏi tôi: "Cháu chào cô."

Tôi chỉ lạnh nhạt khẽ gật đầu, ngồi vào vị trí nhìn thẳng sân khấu, tỏ vẻ đừng có làm phiền.

Trên sân khấu Chiêu Chiêu như một tinh linh phát sáng, duỗi mu bàn chân thẳng băng, hai vai mở rộng, lúc dang tay cặp xương bướm sau lưng như một đôi cánh nhỏ. Con bé không ngừng xoay tròn bật nhảy, độ nảy, độ cong mỗi một lần đều vừa đúng. Không riêng tôi mà ngay cả các thầy cô trên ghế giám khảo cũng nhìn không chớp mắt.

Kết thúc bằng một động tác hoàn mỹ, trong tiếng vỗ tay như sóng dậy, Chiêu Chiêu duyên dáng chào khán giả. Tôi nhìn mà nước mắt rưng rưng.

Cô con gái hết mực ưu tú của tôi rốt cuộc cũng lấy được vinh dự vốn nên thuộc về mình.

Kỹ thuật múa của Chiêu Chiêu đã vượt qua rất nhiều diễn viên múa chuyên nghiệp, ngôi vị quán quân chắc chắn là của con bé rồi. Tuy những người khác biểu diễn cũng chẳng để làm gì nhưng vẫn phải bắt buộc đi ngang sân khấu cho đúng quy trình.

Chiêu Chiêu đổi quần áo xong thì đi lên khán đài, ngồi chỗ tôi giữ cho xem các màn tranh tài còn lại.

Kỷ Bách Ngôn tặng bó hoa chuẩn bị sẵn từ sớm, đỏ mặt khen: "Chiêu Chiêu, cậu nhảy đẹp thật đấy."

Con bé không nhận hoa, chỉ thản nhiên đáp: "Quá khen."

Cánh tay đang cầm hoa của Kỷ Bách Ngôn lúng túng giơ giữa không trung mất mấy giây rồi ngượng ngùng rút về. Thằng nhóc ủ rũ cúi đầu ngồi như quả cà tím phơi sương.

Người kế tiếp lên sân khấu chính là Lưu Hiểu Ninh.

Trước khi biểu diễn các thí sinh đều phải chờ trong phòng nghỉ cho nên nó không biết Chiêu Chiêu múa ra sao.

Nhạc đệm vang lên, Lưu Hiểu Ninh chưa nhảy được mấy bước đã ngã nhào trên đất như một con ngỗng đần. Máu thấm ra ngoài giày, trông rất kinh.

Kiếp trước, Lưu Hiểu Ninh biết mình chẳng bằng ai nên vừa ra sân một cái là cố ý ngã sấp luôn, giả vờ trật chân đòi Kỷ Bách Ngôn cõng đến bệnh viện. Vừa hay tình cờ gặp Chiêu Chiêu đi khám, hai đứa nhãi ranh kia liên tục khiến con gái tôi khó chịu, em làm nũng anh, anh cẩn thận chăm sóc em, không ngó ngàng gì đến Chiêu Chiêu.

Kiếp này, tình huống thay đổi hoàn toàn. Lưu Hiểu Ninh ngã bệt trên sân khấu, ánh mắt hướng về phía khán đài, nước mắt lưng tròng nhìn Kỷ Bách Ngôn khiến người ta thấy mà thương. Nhưng thằng nhóc Kỷ Bách Ngôn còn đang đắm chìm trong nỗi niềm bị Chiêu Chiêu từ chối nhận hoa, đâu có để ý.

Chiêu Chiêu thấy dáng vẻ đáng thương của Lưu Hiểu Ninh thì nảy ra trò đùa, cố ý đến bên Kỷ Bách Ngôn cầm lấy bó hoa.

Lưu Hiểu Ninh thấy thế thì lườm Chiêu Chiêu với ánh mắt oán độc sắc như dao.

Kỷ Bách Ngôn thấy Chiêu Chiêu để ý đến mình thì lập tức hồi sinh đầy cây máu, mắt sáng như sao nhìn Chiêu Chiêu.

Trong lúc ngẩng lên, thấy ánh mắt hằn học của Lưu Hiểu Ninh, thằng bé nhíu mày.

Ngưng trình diễn giữa chừng, Lưu Hiểu Ninh được đưa đi bệnh viện. Nói chung cũng không có vấn đề gì lớn, bị thương ngoài da chút thôi.

Hai nhà chúng tôi cùng nhau xem hết giải đấu, Chiêu Chiêu lấy được cúp hạng nhất như ý nguyện.

Về đến nhà, Chiêu Chiêu kể với tôi là con nhãi Lưu Hiểu Ninh kia nhét tận sáu cái lưỡi dao lam vào trong giày mình. Nếu đi đôi giày đó nhảy nguyên một bài thì khỏi cần chân luôn. May mà con bé lanh trí tráo giày của cả hai.

"Rồi rồi, không nhắc nữa. Mẹ đã đặt bàn trước ở nhà hàng Pháp con thích nhất, mau đi chúc mừng công chúa nhỏ của mẹ được giải nhất thôi."

Tôi kết thúc chủ đề không mấy vui vẻ kia, cưng chiều véo mũi con gái một cái.

"Yê! Mẹ ơi con yêu mẹ nhất trần đời ~"

Con bé mừng rỡ nũng nịu ôm chặt lấy tôi.

Tôi cười đẩy Chiêu Chiêu ra giục con bé mau đi trang điểm một chút, lát nữa tôi còn muốn giới thiệu một người cho con bé làm quen.

Chiêu Chiêu vừa mới vào phòng thì một cuộc điện thoại gọi tới, sĩ quan yêu cầu chúng tôi lập tức có mặt ở cục cảnh sát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.