Màn đêm dần buông xuống bao trùm lấy khung cảnh yên tĩnh nơi trường học.Màu bóng tối xế tà mon men chút ánh sáng yếu ớt của ngày hòa trong sự tĩnh lặng bởi ngôi trường cấp 3.Nó run sợ,hồi hộp miệng cứ lẩm bẩm cứ như cầu nguyện cho bản thân an lành.Bởi ánh sáng dần dần biến mất chỉ còn những tia sáng yếu ớt của bóng đèn,khiến nó âu lo.Chỉ thời gian ngắn nữa thôi kể cả ánh sáng yếu ớt cuối cùng đó sẽ tắt lụi bởi sự cúp điện vô căn cứ của nhà nước.Nó – kẻ hôm nay xui tận bảy kiếp va phải cái tên vô duyên xúi quẩy là hắn,bởi sự ngang ngược của hắn đã và đang kéo theo nó gần đến nổi sợ tột cùng.
-Này ,có đi nhanh lên không hả? - nó hét to cho cái tên không biết họa sắp tới,cứ đi thong dong như tản bộ ngoài vườn với dáng vẻ bất cần khó ưa,đi nhanh hơn.
-Đi trực chớ có phải đi chạy giặc mà cô gấp? – Hắn phớt lờ sự hối hả của nó, bởi nét mặt và hành động cuống cuồng của nó khiến hắn thích thú,kiếm cớ chọc ghẹo cho hả cơn giận.
-Nhanh lên,phải xong trước khi cúp điện,anh hiểu chưa?
-Tại sao?
-Anh cứ nghe lời tôi đi,hỏi nhiều quá,..nhanh lên
Sự hối hả của nó khiến hắn khó hiểu,vẫn thong dong tự tại như đi dạo,khiến nó phải động thủ,lôi đi như lôi của nợ.Bởi một lý do vô cùng cấp bách là nó sợ …sợ bóng tối …Bóng tối với nó như kẻ thù bất diệt nhất trong con người tuy thô lỗ,mạnh bạo của bản thân.Bởi sự ám ảnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-lem-phien-ban-loi/2387143/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.