Translate & edit: Tĩnh Khuynh
Đúng vậy, đó chính xác là những gì Cố Niệm Bân nghĩ về Đỗ Tiểu Tiên. Cô là đang hưởng thụ, quét rác là một thú vui!
Với ánh mắt vẫn nhìn xuống, thần sắc tự nhiên, không có sợ hãi, không có hoảng loạn, cũng làm cho người nhìn một cảm giác rất thoải mái. Dường như cô không phải là đang quét rác, mà là đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Kỳ thật Cố Niệm Bân không thể nhìn thấy được biểu cảm của cô. Hắn thậm chí còn không nhìn thấy kĩ khuôn mặt của cô nữa vì cô luôn bỏ chạy khi vừa nhìn thấy hắn, hoặc là luôn cúi đầu như bây giờ. Hắn chỉ có thể thấy được mái tóc lung linh dưới nắng vàng của cô thôi.
Đột nhiên, cô đứng thẳng lên. Cố Niệm Bân vội tránh ở phía sau màn cửa. Thấy cô đưa tay lên đầu lấy chiếc lá xuống, Cố Niệm Bân thầm cười, cô cuối cùng cũng nhận ra điều đó. Nhưng hắn không biết vì sao bản thân lại trốn tránh cô. Hắn là đại thiếu gia, tại sao lại phải đi trốn một người hầu?
Thay quần áo xong, Cố Niệm Bân xuống nhà để chạy bộ ở ngoài bãi cỏ. Khi ra ngoài, hắn cố ý ho hai tiếng. Đúng như dự đoán, hắn nghe được một tràng tiếng bước chân. Cười khẽ một tiếng, hắn vừa bước xuống thềm vừa vươn tay rồi bắt đầu chạy dọc theo con đường mòn. Bãi cỏ này rộng bằng một nửa sân đá bóng. Chạy được một vòng, lưng áo của hắn đã có chút ẩm ướt.
A Linh cầm hai cái bánh bao đi vòng từ cửa hông đến. Thấy Cố Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-lem-ngay-tho-va-boss-quyen-ru/217377/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.