Translate & edit: Tĩnh Khuynh
Chăm chú nhìn khung hình trong tay thật lâu, Cố Niệm Bân mặt tràn đầy ý cười chua chát "Tiểu Uyển, đã ba năm tám tháng tám ngày rồi, em rốt cuộc khi nào mới trở về?"
Trong tấm ảnh cô gái mắt ngọc mày ngài, mỉm cười yếu ớt xinh đẹp với hắn. Cố Niệm Bân vươn tay vuốt lấy khuôn mặt của cô, thầm thở dài một tiếng. Sau đó, hắn đặt lại khung hình về chỗ cũ, chuyển cái ghế nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tám giờ sáng, ánh nắng mùa thu chiếu qua cửa sổ sát đất, ôn nhu vẩy lên hắn những tia sáng ấm áp. Hắn thoải mái vươn tay và cúi đầu nhìn xuống dưới lầu thì thấy có ai đó đang quét đống lá rụng trên sân.
Là một cô gái nhỏ, đơn bạc đến làm cho Cố Niệm Bân cảm thấy một trận gió đến liền có thể thổi cô đi. Nhưng cô thế mà lại cầm một cái chổi cao hơn cả chính mình, cúi đầu, rất nghiêm túc quét lấy.
Cố Niệm Bân không biết cô nên có chút ngạc nhiên. Cô gái trông rất nhỏ bé, đồng phục màu tím nhạt đang mặc cũng không vừa người. Không thể nhìn thấy mặt cô, Cố Niệm Bân chỉ có thể thấy được mái tóc cột đuôi ngựa tinh tế, mềm mại rũ đằng sau, dưới ánh nắng mặt trời như ngả vàng. Nhưng đó không phải do nhuộm, ngược lại là giống do thiếu sự chăm sóc cho tóc hơn. Hắn không khỏi nhíu mày, Tiêu quản gia làm sao lại đi thuê một đứa nhỏ như thế này?
Một trận gió thổi qua, đám lá trên cây lại rụng xuống. Kia là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-lem-ngay-tho-va-boss-quyen-ru/217368/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.