Đề tài thay đổi một cách chóng mặt, Dương Thời Dữ hiển nhiên có chút ngơ ngác, sau đó nhíu mày, thờ ơ hỏi lại: "Phòng của cậu sạch sẽ sao?"
Chín năm trước, căn phòng của Cận Chu quả thực bừa bộn.
Quần áo và tất tuỳ ý ném trên giường, mô hình và sách được đặt lộn xộn, đôi khi bàn học bừa bộn đến mức không có chỗ để ngồi học bài, vẫn là Dương Thời Dữ dọn dẹp thay cho Cận Chu.
Mỗi lần Dương Thời Dữ dọn dẹp phòng cho Cận Chu, Cận Chu đều dương dương tự đắc lười biếng nằm nghiêng trên giường, nhìn Dương Thời Dữ nói: "Thầy giáo Tiểu Dương, anh thật là đức hạnh."
Dương Thời Dữ sẽ nói với Cận Chu: "Cậu phải tự học cách dọn dẹp."
Mấy năm đầu sống một mình, trong nhà Cận Chu bừa bộn như ổ chó, quần áo cả tuần cũng chưa thấy giặt.
Nhưng rất nhiều chuyện vụn vặt trong cuộc sống bỗng nhiên thay đổi trong lúc lơ đãng, đột nhiên không chơi game nữa, đột nhiên muốn học hành, đột nhiên học được cách dọn phòng, đột nhiên trở nên hiểu chuyện.
Cận Chu năm nay hai mươi bảy tuổi, sống một mình đã chín năm, kỹ năng nội trợ thuộc hàng đỉnh cao, ngoài hút thuốc và uống rượu, không có sở thích nào xấu.
"Phòng của tôi rất sạch sẽ." Cận Chu nói, "Nếu không tin, anh có thể đi xem thử."
Dương Thời Dữ hiển nhiên không tin: "Chăn của cậu đã gấp rồi chưa?"
Được rồi, đúng là nói trúng tim đen.
Chăn bông là thứ duy nhất Cận Chu không gấp được, nếu ngủ ngon ngược lại sẽ tùy tiện kéo kéo vài cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hong-toi-trang/571415/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.