Cận Chu không trả lời ngay lập tức, giả vờ nhìn vào những tấm ảnh, để tranh thủ thời gian suy nghĩ.
Dương Thời Dữ thận trọng cẩn thận, lại đội một chiếc mũ bóng chày. Camera gần đó chắc chắn không chụp được khuôn mặt của hắn. Mà hắn lại đậu xe ở một con phố hẻo lánh, có lẽ là cố tình tránh camera và không muốn tiết lộ hành tung của mình.
Từ góc độ này, cảnh sát có lẽ hoàn toàn không có cách nào nắm được thông tin của Dương Thời Dữ, cho nên rất hiển nhiên, Cận Chu đã trở thành bước đột phá duy nhất.
......Sao cậu lại trở thành đồng đội heo rồi?
Một lúc sau, Cận Chu đặt tấm ảnh xuống, dáng vẻ như thường lệ nhìn Nhậm Văn Lệ nói: "Tôi không biết."
"Cậu xác định?" Nhậm Văn Lệ nhướng mày, hiển nhiên là không tin lời Cận Chu nói, "Hai người các cậu đi rất gần nhau."
"Đi rất gần không có nghĩa là quen biết, đúng không?"
Cận Chu nhớ rõ, sau khi ra khỏi khu nhà ngang, Dương Thời Dữ đã đi ở phía trước, từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào với cậu.
Còn ở nơi hai người cùng lên xe, Cận Chu cơ bản có thể chắc chắn rằng không có camera ở đó, bởi vì nếu cảnh sát lấy được biển số xe, khẳng định họ đã sớm điều tra ra danh tính của Dương Thời Dữ, không đến mức phải tra hỏi cậu như thế này.
Nhậm Văn Lệ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, bất động nhìn Cận Chu. Một lúc sau, có lẽ là không nhìn ra được bất kỳ sơ hở nào, cô đổi một cách khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hong-toi-trang/571407/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.