Chương trước
Chương sau
“Triệu Sảnh?” Bất ngờ nghe thấy cái tên này làm cho Trương Thuỵ cảnh giác ngay, người hơi nghiêng ra tránh khỏi tay Cận Chu: “Mày hỏi cái này để làm gì?”

“Hỏi thì mày cứ trả lời đi.” Cánh tay Cận Chu vẫn còn đang khoác trên vai Trương Thuỵ. Cậu thuận mắt nhìn xung quanh một vòng, kéo mạnh Trương Thuỵ về phía mình, hếch hếch cằm chỉ về phía cửa toà, đè thấp giọng nói: “Hay không thôi tụi mình vào kiện tiếp nhé?”

Ý tứ uy hiếp không thể rõ ràng hơn được nữa.

“Đừng, anh hai ơi có gì từ từ nói.” Trương Thuỵ lại rụt vai về, cẩn thận hỏi dò: “Mày với thư kí Triệu… là bạn hả?”

Dù thế nào thì là bạn vẫn tốt hơn là thù, phải xác nhận trước một chút rồi Trương Thuỵ mới biết nên nói cái gì.

Cận Chu tất nhiên cũng không thể cho Trương Thuỵ dẫn dắt, hỏi ngược lại: “Bây giờ là tao hỏi mày hay là mày hỏi tao?”

Trương Thuỵ ít nhiều gì cũng cảm nhận được ý tứ thù địch bên này, châm chước nói: “Tao với thư kí Triệu không thân lắm, chỉ có qua lại bên phía công việc thôi.”

Cận Chu lập tức ép sát hỏi: “Công việc gì?”

Lần này Trương Thuỵ lại ngậm chặt miệng, đẩy chủ đề này ra xa: “Cái này có liên quan gì tới chị Lưu không?”

“Tao phát hiện ra mày nói nhảm nhiều thật đấy.” Cận Chu rút tay ra khỏi vai Trương Thuỵ, bước nhanh về phía toà án: “Tao lười phí lời với mày, ra tòa kiện tiếp đi.”

“Không phải, có gì từ từ nói mà.” Trương Thuỵ vội vàng kéo Cận Chu lại: “Tao trả lời vấn đề của mày, vậy chuyện kiện cáo thì giải quyết như nào?”

“Mày trả tiền với đồng hồ lại xong thì xong chuyện.” Mũi chân Cận Chu vẫn đang quay về hướng toà án, ra vẻ như là không vừa ý là sẽ về kiện tiếp ngay.

“Nhưng mà mày hỏi thăm chuyện của thư kí Triệu làm gì?” Biểu tình của Trương Thuỵ vẫn còn do dự: “Lỡ như sau này anh ta quay lại kiếm chuyện với tao thì sao?”

“Tại sao lại phải kiếm chuyện với mày?” Cận Chu nhạy bén hỏi: “Không lẽ chúng mày đang làm chuyện gì không thể cho ai biết được à?”

“Tất nhiên là không rồi.” Trương Thuỵ lập tức phủ định.

“Thế thì tao hỏi gì mày cứ đáp nấy đi.” Cận Chu sắp mất hết kiên nhẫn rồi, cả mặt viết đầy chữ bố sắp điên lên rồi đấy: “Mẹ mày, mày mà còn nói nhảm với tao nữa thì đừng mong chuyện này xong xuôi tại đây, nghe hiểu không?”

“Toàn là chuyện công việc thôi, thật sự không có gì đặc biệt cả.” Trương Thuỵ nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng nhả ra vài chữ: “Tao chỉ phụ trách giúp anh ta tổ chức tiệc thôi.”

“Tiệc?” Cận Chu chợt nhớ đến quản lý sảnh của ngân hàng Nông Thương đã từng nói, công việc của Trương Thuỵ ở thánh điện Paris là phụ trách tổ chức sự kiện.

Xem ra công việc tổ chức sự kiện này của anh ta cũng không phải chỉ có ở Thánh điện Paris thôi, mà còn ra ngoài nhận thêm một ít kèo riêng nữa.

Nhận kèo riêng thì cũng không phải chuyện gì lạ, nhưng bên uỷ thác lại lấy danh nghĩa dưới tên Triệu Sảnh mà không phải lấy danh nghĩa của công ty. Hơn nữa còn thanh toán cho Trương Thuỵ dưới danh nghĩa cá nhân, chuyện này đúng là có điểm bất thường.

“Nói đúng hơn thì là tiệc rượu.” Trương Thuỵ nhìn ngó xung quanh một chút rồi mới ra vẻ lén lén lút lút nói: “Nhưng mà tao thề, tuyệt đối là tiệc rượu bình thường thôi.”

Nhìn cái bộ dạng này của anh ta là Cận Chu đã thấy anh ta lại đang xàm cứt rồi.

“Tiệc rượu kiểu gì cơ?” Cận Chu vẫn bình thản hỏi.

“Là kiểu cho mấy ông lớn tụ tập uống rượu, tán gẫu ấy, có thêm mấy hoạt động ca hát, giải trí nữa thôi.” Trương Thuỵ nói đến đây thì bắt đầu chuyển chủ đề, giọng điệu uyển chuyển hỏi: “Nhưng mà nói chứ chuyện này có liên quan gì tới anh không vậy anh trai?”

“Tao cũng muốn kiếm thêm chút thu nhập bên ngoài không được à?” Cận Chu cuối cùng cũng không quay mặt về phía toà án nữa, ngoắc lấy vai Trương Thuỵ dẫn anh ta qua một góc: “Tiệc rượu kiểu này bao lâu mới tổ chức một lần?”

Chắc là vì Cận Chu cũng nói rõ mục đích của mình rồi nên Trương Thuỵ cũng hơi thả lỏng một chút, trả lời: “Khoảng hai ba tháng gì đó.”

Cận Chu lại hỏi: “Lần kế tiếp là khi nào?”

“Thứ bảy tuần này.” Trương Thuỵ nói xong bỗng dưng cảm thấy sai sai, nghi ngờ nhìn Cận Chu hỏi: “Anh hai, anh muốn làm gì đó?”

“Sắp xếp cho tao vào đó.” Cận Chu ra vẻ bình thường nói: “Tao cũng muốn làm quen với mấy ông lớn một chút.”

“Thế sao mà được?” Trương Thuỵ không cần nghĩ đã từ chối, còn ra vẻ ngạc nhiên nói: “Người ta đều là sếp lớn cả đấy, sếp lớn chính hiệu luôn, mày là cái đ–“

Chữ “đéo” còn chưa kịp nói ra thì anh ta lập tức thức thời ngậm miệng lại. Dừng một chút rồi lại nói: “Thật sự là không được, đây là tiệc rượu che mặt, mấy ông lớn ai cũng đeo mặt nạ cả. Mày chả biết ai thì sao mà kết giao với người ta được?”

Đeo mặt nạ?

Cận Chu lập tức cảm thấy lạ lạ, tiệc rượu kiểu gì mà còn cần phải đeo mặt nạ nữa?

Đêm hội khiêu vũ mặt nạ thì thường thấy đó, hồi học đại học thỉnh thoảng có tổ chức, nhưng một đám sếp lớn thì tổ chức đêm hội khiêu vũ mặt nạ làm gì?

Đặc điểm lớn nhất của đêm hội khiêu vũ mặt nạ là tính bảo mật, những người tham gia sau khi ẩn nắp dưới một lớp mặt nạ rồi thì sẽ thoải mái giải phóng con người thật của mình.

Nếu là kiểu đêm hội khiêu vũ mặt nạ của đám thanh niên thì cũng không có gì lạ, nhưng những người tham gia này lại đều là những người thành công trong sự nghiệp, thậm chí còn là mấy ông chú đã có vợ con rồi, thế thì tại sao phải làm cái trò bảo mật danh tính này?

“Đeo mặt nạ không phải là càng tiện hơn hay sao?” Cận Chu thuận theo lời Trương Thuỵ nói: “Mày để tao lẫn vào đó thì cũng không ai phát hiện ra được.”

“Sao có thể được?” Trương Thuỵ ra vẻ như không thể làm trái đạo đức nghề nghiệp được, cau mày nhìn Cận Chu: “Đây là cuộc họp mặt quy mô nhỏ thôi, mày tưởng là có mấy trăm ông lớn cùng ngồi nói chuyện với nhau hả, thừa một người là bị phát hiện ra ngay.”

Thế thì càng kì quặc hơn rồi.

Cuộc họp mặt quy mô nhỏ, nói thẳng ra là những người tham gia đại khái đều quen biết lẫn nhau, thế thì cần gì phải đeo mặt nạ nữa?

“Thế trừ mấy ông lớn ra thì sao?” Cận Chu lại nói: “Cũng phải có nhân viên phục vụ chứ.”

Giả làm nhân viên phục vụ thì lại càng tiện hơn, đi đâu cũng sẽ không gây chú ý. Nhưng Trương Thuỵ lại nói: “Thế thì lại càng không được, nhân viên phục vụ toàn là gái đẹp thôi, bộ mày tưởng dễ ôm được đùi của mấy sếp lớn vậy hả?”

“Hả?” Cận Chu không hiểu: “Gái đẹp?”



“Phải cao trên 1m78, ba vòng phải đạt chuẩn 90 – 60 – 90.” Trương Thuỵ nói rồi liếc xuống giữa hai chân Cận Chu: “Cho dù mày có tự thiến rồi thì còn phải độ thêm cặp ngực, nhét thêm cặp mông nữa mới được đó hiểu không?”

Nghe thấy lời này, Cận Chu hiểu ngay.

Cậu nhét hai tay vào trong túi quần, thoải mái nói: “Hay đó con, tiệc rượu dâm loạn à?”

Trương Thuỵ nghe thấy thế thì biến sắc ngay, vội vàng đẩy Cận Chu vào bên góc tường: “Mày đừng có nói bậy bạ, cái gì mà tiệc rượu dâm loạn?”

“Không phải thế à?” Cận Chu ra vẻ cà lơ phất phơ tựa vào trên tường, cũng chả thêm để ý âm lượng nói: “Hai ba tháng tụ tập quy mô nhỏ một lần, mấy người tham gia ai cũng phải đeo mặt nạ, phục vụ thì toàn là mấy em người mẫu chân dài, thế này mẹ nó chả phải là chơi nhau tập thế thì là gì?”

“Suỵt!!!” Trương Thuỵ vội vàng ngăn Cận Chu lại: “Ở đây đang là ở toà đó! Mày nói bậy bạ gì thế!”

Cận Chu không khỏi thấy buồn cười, móc điện thoại đang ghi âm ra lắc lắc: “Sắp xếp cho tao vào đó, không thì mày sẽ gặp rắc rối to hơn đấy.”

Lưu Thiến và Trương Thuỵ cuối cùng cũng hoà giải, vụ kiện chiếm đoạt phi pháp coi như chấm dứt.

Lấy lại được đồng hồ xong, Lưu Thiến rốt cuộc cũng gỡ cặp kính đen to đùng kia của cô ra. Cô nói với Cận Chu bữa nào rảnh sẽ mời cậu ăn rồi hai người tách nhau ra ở trước toà.

Ngược lại với Lưu Thiến đang ung dung thoải mái kia, Trương Thuỵ bây giờ lại đang ủ rũ đau khổ không thôi, hoàn toàn không thể thả lỏng nổi.

Dù không ngồi tù nhưng vẫn bị người ta nắm lấy điểm yếu, ai mà vui cho nổi được.

Vụ kiện này bên ngoài thì có vẻ như đã được thẩm phán Trần đặt một dấu chấm hết rồi, nhưng trên thực tế lại bị Cận Chu đặt một dấu gạch ngang.

Chuyện này vẫn chưa xong ở đây.

Sau khi Trương Thuỵ hậm hực rời đi, Cận Chu vẫn theo thường lệ, đi ra trước cổng toà đợi Dương Thời Dữ tan làm.

Quên không mang thuốc theo nên có hơi ngứa tay. Cậu đang tính đi tìm bác bảo vệ xin một điếu, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, dù sao bớt hút một điếu cũng không chết ai.

Không bao lâu sau, Dương Thời Dữ đã cầm cặp hồ sơ bước ra khỏi toà. Thấy Cận Chu ra vẻ cà lơ phất phơ thì cũng không ngạc nhiên lắm, hỏi: “Thắng rồi?”

“Tất nhiên.” Cận Chu cười cười, giọng điệu vẫn tự nhiên nói: “Thứ bảy này rảnh không? Mời anh một bữa.”

Dương Thời Dữ liếc Cận Chu một cái, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu nhưng nhanh chóng lại khôi phục lại như thường: “Thẩm phán không được nhận lời mời ăn tiệc của luật sư.”

“Em mời anh ăn sao có thể gọi là mời tiệc được chứ?” Cận Chu khó chịu nói: “Vợ chồng già cùng đi ăn không tính mấy cái quy định đó.”

Dương Thời Dữ lại đánh giá biểu cảm của Cận Chu một chút, chắc là nhận ra có gì đó sai sai nên chỉ nhàn nhạt nói: “Thứ bảy không rảnh.”

Anh lắc lắc cặp hồ sơ trong tay: “Cuối năm dồn nhiều án, phải nhanh chóng kết án.”

“Thế à?” Cận Chu ra vẻ tiếc nuối nói: “Nhưng mà thứ bảy em đang tính chính thức ra mắt anh với đám anh em mà.”

“Thứ bảy em đi ăn với đám bạn kia của em à?” Dương Thời Dữ hỏi.

“Đúng đó, vụ kiện này tụi nó giúp đỡ cũng không ít.” Cận Chu đáp.

“Em tự đi đi.” Dương Thời Dữ nói: “Anh không rảnh thật.”

“Thôi vậy.” Cận Chu bĩu môi, mặt làm ra vẻ không vui, nhưng trong lòng đã tí tởn hết cả lên.

Tất nhiên là Cận Chu không muốn mời Dương Thời Dữ đi ăn thật.

Tiệc rượu mặt nạ được tổ chức vào tám giờ tối thứ bảy này, cậu nhất định phải tìm cớ gì đó để chuồn ra ngoài mới được.

Nếu như bịa cớ gì mà khiến Dương Thời Dữ sinh nghi thì Trang Vũ sẽ lại âm thầm đi theo dõi cậu. Vì thế cậu bèn viện cớ thắng kiện để mời đám anh em đi ăn một bữa.

Cậu biết Dương Thời Dữ vẫn luôn không thích đám bạn xấu kia của mình, hơn phân nửa là sẽ không tham gia vào mấy cái dịp như “Chính thức ra mắt chị dâu” này. Thế nên cậu sẽ có thời gian để hành động riêng mà không khiến cho Dương Thời Dữ nảy sinh nghi ngờ.

“Chúng ta đi đâu tìm được người mẫu cao 1m78 bây giờ?”

Trưa hôm sau, Cận Chu và Tôn Nghĩa, Tiểu Vũ họp trong tiệm sửa xe, thương lượng chuyện trà trộn vào trong tiệc rượu mặt nạ.

Cận Chu cũng không hề giấu diếm chuyện cậu đang điều tra Uông Hoà Thái với bọn họ, dù gì Tôn Nghĩa cũng đã sớm giúp cậu điều tra Vương Đại Vinh qua rồi, còn Tiểu Vũ thì cả ngày rúc trong tiệm, không thể nào giấu được.

“Tôi đi thì cũng được đó.” La Tuyết Tình ngồi bên cạnh nói.

Trà trộn vào tiệc rượu cũng không phải dễ, Cận Chu vừa đúng lúc cần người hỗ trợ, bèn gọi cả La Tuyết Tình qua luôn.

Bản thân La Tuyết Tình là phóng viên tin tức xã hội, cũng hứng thú với mấy chuyện tiệc rượu này nên sắp xếp hết công việc rồi qua đây luôn.

“Phóng viên La:” Tiểu Vũ do dự hỏi: “Chị cao khoảng 1m6 không?”

“Mang giày cao gót thì khoảng 1m65.” La Tuyết Tình thẳng thắn đáp.

Cận Chu đỡ trán.

Cậu thở dài một hơi, hỏi: “Mọi người có quen ai làm người mẫu không?”

“Tìm người ngoài thì chắc là không hay lắm đâu?” La Tuyết Tình suy tư nói: “Cậu đã từng tiếp xúc với Triệu Sảnh rồi đó, nếu mà để lộ ra sơ hở gì thì sẽ nguy hiểm lắm.”

Cận Chu cũng biết rõ điểm này.

Không nói đâu xa, chỉ mỗi việc Nguỵ Kiệt suýt chút nữa đã lấy được mạng cậu thôi. Giờ mà còn bị Triệu Sảnh ghim trúng nữa thì chẳng khác nào trực tiếp bại lộ trước mặt Uông Hoà Thái luôn.

“Không thì bảo bạn gái Tiểu Vũ đi đi?” Tôn Nghĩa nói: “Bạn gái mày chắc cao khoảng 1m68 nhỉ?”



“Thế thì thấp hơn cả một khúc luôn.” Tiểu Vũ ra vẻ khó xử nói: “Hơn nữa cô ấy ngốc lắm, để cô ấy trà trộn vào tao không yên tâm được.”

“Thế thì còn ai nữa?” Tôn Nghĩa cau mày ra vẻ suy tư: “Con trai cao 1m78 thì đầy đường ra, nhưng con gái cao 1m78 thì tìm đâu bây giờ?”

Nói đến đây cậu ta lại tự biên tự diễn nói: “Còn phải đáng tin nữa mới được, thế này rõ ràng là không còn lựa chọn nào khác.”

Cận Chu cũng phát hiện ra vấn đề này, đau đầu nói: “Tiệc rượu đó chỉ cho khách và người mẫu vào thôi, những người khác Trương Thuỵ không sắp xếp cho vào được.”

“Hoặc là…” Tôn Nghĩa đột nhiên nhìn về phía Cận Chu: “Anh Cận, anh cao bao nhiêu?”

“1m83.” Cận Chu không hiểu kiểu gì: “Làm sao?”

La Tuyết Tình bỗng dưng nhìn Tôn Nghĩa: “Ý của cậu là…”

“Chị thấy sao?” Tôn Nghĩa và La Tuyết Tình bắt đầu ra vẻ bí hiểm.

“Tôi thấy được đó.” La Tuyết Tình gật gật đầu: “Mang giày thấp vào là vừa đẹp luôn.”

“Hả?” Cận Chu ngu người nhìn hai người: “Mấy người đang nói gì vậy?”

“Anh Cận, anh đi là vừa chuẩn luôn.” Tôn Nghĩa nhìn thẳng về phía Cận Chu: “Anh giả gái đi vào.”

“Gì cơ???” Cận Chu hoảng hốt.

Tiểu Vũ rốt cuộc cũng bắt kịp nhịp của hai người kia, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Có lý ha!”

“Gương mặt của cậu không quá góc cạnh như đàn ông.” La Tuyết Tình phân tích: “Vóc người cũng kiểu thon gọn, không có cảm giác đô con lắm.”

“Không phải không phải,” Cận Chu vội vàng ngăn hai người lại: “Ý của mấy người là bảo tôi mặc đồ nữ á?”

“Không phải anh đã bảo rồi sao?” Tôn Nghĩa hếch hếch cằm chỉ lên mấy thông tin Cận Chu ghi trên bảng trắng: “Mấy cô người mẫu đó đều phải mặc sườn xám, anh mang giày thấp vào là không ai thấy gì lạ đâu.”

Thông tin trên bảng trắng đều là Cận Chu hỏi được từ chỗ Trương Thuỵ, vì để chuẩn bị trà trộn vào trong tiệc rượu. Ngoài ra còn có thêm một bộ đồ mà mấy cô mẫu sẽ mặc trong tiệc rượu lần này nữa.

“Mấy người điên rồi hả?” Cận Chu cảm thấy quá là hoang đường: “Sao tôi có thể mặc sườn xám được!”

“Sao mà không được?” Tiểu Vũ hóng chuyện chen vào nói: “Anh Cận vốn dĩ đã rất đẹp trai rồi, giờ mà trang điểm vào nữa thì kiểu gì cũng ngon gái cho coi.”

“Thế thì cũng phải cho ai biết trang điểm kiểu thay mặt luôn ấy nhỉ?” Cận Chu kháng cự nói.

“Yên tâm, chuyện trang điểm cứ giao cho tôi.” La Tuyết Tình nghiêm túc nói: “Mặt cậu trông đã được rồi, tôi đảm bảo sẽ biến cậu thành tiên nữ luôn.”

“Không phải chứ mấy người thật sự không nói đùa hả?” Cận Chu ngây người nói.

Ba người cùng đồng thanh nói: “Không hề nha.”

“Cậu đừng vội từ chối.” La Tuyết Tình nói: “Chúng ta có thể thử trước xem sao, nếu mà cậu không được thật thì chúng ta lại nghĩ cách khác.”

Cái đề nghị này đúng thật là khiến Cận Chu hơi lung lay.

Chỉ là thử thôi mà, được thì tốt quá rồi, không cần phải đi tìm người khác nữa.

“Thế thì… thử trước đi vậy.” Cận Chu miễn cưỡng mở miệng: “Nếu như không được thì vẫn phải ra ngoài tìm thôi, nguy hiểm cũng phải chịu thôi.”

“Chắc chắn là được.” Tôn Nghĩa đốc vào nói: “Anh Cận đã xử biết bao nhiêu vụ kiện rồi, có gì mà không giả vờ được cơ chứ?”

Cận Chu: “Hả?”

“Đúng đó đúng đó.” Tiểu Vũ hùa theo: “Có gì mà anh Cận anh không biết làm đâu chứ?”

“Tôi cảm thấy được đó.” La Tuyết Tình nghiêm túc đánh giá Cận Chu một chút: “Tôi nhìn người chuẩn lắm, cậu chắc chắn không thành vấn đề.”

“Không phải.” Cận Chu trừng mắt nhìn ba người kia: “Mấy người cố ý chơi tôi đúng không?”

“Nhưng mà còn một vấn đề nữa.” La Tuyết Tình chuyển chủ đề, nói với Tôn Nghĩa: “Phải giấu camera ẩn ở đâu đây? Lúc vào trong chắc chắn sẽ bị kiểm người.”

“Đây đúng thật là một vấn đề đó.” Tôn Nghĩa sờ sờ cằm, đột nhiên nhìn về phía mông Cận Chu: “Nhưng mà có chỗ giấu được đấy.”

Cận Chu lập tức hiểu ý của Tôn Nghĩa, vỗ bốp một phát lên đầu cậu ta: “Giấu con mẹ chứ giấu!”

Không Cúc:

Dữ: Ở đó chỉ có anh mới được dùng thôi.

Ps: Từ chương đầu đã có miêu tả Cận Chu dáng người thon gọn, trông giống như người có học rồi. Sau đó cũng đã từng viết cậu ấy mặc áo của Dữ, vai cũng không rộng bằng Dữ, thế nên cậu ấy không phải là kiểu vai u thịt bắp gì hết. Côn đồ mặc vest chỉ là nói đến phong cách giải quyết mọi chuyện của cậu ấy thôi.

 

 

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.