Chương trước
Chương sau
Chuyện của Triệu Sảnh, tất nhiên Cận Chu sẽ không tiết lộ với Dương Thời Dữ, vì thế bây giờ cậu cũng đang có bí mật riêng của cậu.

Đêm khuya, lúc đang nằm trên giường cùng Dương Thời Dữ, Cận Chu cũng không ôm Dương Thời Dữ ngủ như mọi khi mà ngửa mặt lên trên, nhìn trần nhà suy nghĩ xem phải làm sao mới thắng được vụ kiện chiếm đoạt phi pháp.

Cậu đã cầm lệnh điều tra qua để lấy được đoạn video của camera an ninh trong Thánh điện Paris, quả thật đúng như lời Lưu Thiến nói, chỉ quay được bóng lưng của hai người.

Nếu chỉ có được chứng cứ gián tiếp thế này thì hầu như là không thể định tội Trương Thuỵ được, phải nghĩ ra biện pháp khác mới được.

“Cận Chu.” Bên cạnh bỗng vang lên giọng của Dương Thời Dữ, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cận Chu.

Cậu xoay đầu qua, nhìn vào mắt Dương Thời Dữ: “Hửm?”

Dương Thời Dữ hỏi: “Sao vẫn còn chưa ngủ?”

“Đang nghĩ vài chuyện.” Cận Chu cũng không phải giấu diếm chuyện này làm gì, trả lời xong cậu lại hỏi ngược lại Dương Thời Dữ: “Sao anh vẫn còn chưa ngủ nữa?”

Bình thường lúc nào Dương Thời Dữ cũng xoay lưng lại với Cận Chu, nếu như hai người không có làm chuyện gì khác thì cậu sẽ ngủ rất nhanh. Nhưng hôm nay không những cậu không những nằm ngửa ra nhìn trần nhà, mà còn nằm ngây ra một lúc lâu rồi vẫn chưa ngủ được.

“Không quen.” Dương Thời Dữ nhàn nhạt nói.

“Không quen cái gì cơ?” Cận Chu khó hiểu hỏi.

“Em không ôm anh.”

Lúc nói lời này, ngữ khí của Dương Thời Dữ vẫn bình bình như thường ngày, giống như đang thảo luận chuyện hôm nay Cận Chu không gấp chăn thôi vậy.

Nhưng Cận Chu thì giống như bị một mũi tên bắn thẳng vào tim, đập thình thịch không ngừng.

Thế này là đang làm nũng đó hả? Phải thế mà nhỉ?

Dương Thời Dữ thế mà lại đang làm nũng với cậu?

Cận Chu chỉ cảm thấy huyết áp của mình vọt thẳng lên đầu, miệng lưỡi khô khốc, cả trái tim mềm nhũn hết cả ra. Cậu lập tức nghiêng người qua ôm chặt lấy cục cưng của mình, hôn chụt một cái lên mặt Dương Thời Dữ hệt như một gã háo sắc: “Nào nào nào, để chồng ôm anh ngủ nhá.”

Dương Thời Dữ cũng xoay người lại quay mặt về phía Cận Chu, cánh tay đặt ngang eo cậu: “Em đang nghĩ gì đấy?”

“Em…” Mới vừa định trả lời thì Cận Chu đã lập tức cảnh giác phát hiện có gì đó không đúng, vì thế cậu lập tức im bặt.

Hay lắm, cậu còn chưa dùng tới chiêu quyến rũ bằng nhan sắc với Dương Thời Dữ, vậy mà Dương Thời Dữ đã dùng trước với cậu rồi.

Cậu còn đang bảo sao hôm nay Dương Thời Dữ lại đáng yêu như vậy, thế mà hoá ra là có ý đồ khác.

“Anh rất tò mò sao?” Cận Chu không đáp mà hỏi ngược lại.

Chắc là Dương Thời Dữ cũng biết ý đồ của mình đã bị nhìn thấy rồi, đành bày ra bộ dạng bình tĩnh, không chút chột dạ nói: “Không có, thuận miệng hỏi thôi.”

“Rõ ràng là anh đang tò mò.” Cận Chu rất thích cái cảm giác nhìn thấu được Dương Thời Dữ này: “Anh tò mò tại sao em không hỏi đến chuyện “bạn học cũ” kia của anh.”

Hôm Dương Thời Dữ được Maybach chở về tiểu khu kia, đối mặt với màn truy vấn của Cận Chu, anh đã thuận miệng bịa ra chuyện bạn học cũ.

Theo lý mà nói thì Dương Thời Dữ hiểu rất rõ tính tình của Cận Chu, anh chắc cũng biết Cận Chu sẽ không dễ gì mà bỏ qua như vậy được.

Thực tế thì Cận Chu cũng không dễ gì bị lừa như thế, cậu không truy vấn thêm là vì cậu đã biết được người đó là ai rồi. Nhưng chính vì cậu không truy vấn thêm nữa nên mới làm cho Dương Thời Dữ nảy sinh nghi ngờ.

Xem ra mấy chuyện như giấu bí mật này đúng là không dễ gì, nếu đã diễn kịch rồi thì phải diễn cho tới.

Chỉ mới sơ suất một chút thôi mà đã suýt bị Dương Thời Dữ nhìn ra đầu mối rồi.

“Thế nên anh thật sự không tính nói cho em biết thật sao?” Cận Chu đã tương kế tựu kế xong, thuận theo chủ đề này hỏi: “Người kia thật sự là bạn học cũ của anh à?”

Dương Thời Dữ cũng không trả lời ngay mà nhìn thẳng vào mắt Cận Chu, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cậu.

Một khắc sau, anh thu hồi tầm nhìn, xoay người quay lưng lại với Cận Chu: “Phải.”

Vẫn còn đang nói dối.

Cận Chu đã điều tra rõ về Triệu Sảnh rồi, gã không cùng tuổi với Dương Thời Dữ, hai người căn bản không thể nào là bạn học được.

Nhưng mà cậu cũng đã quen với việc Dương Thời Dữ thích tách ra tự hành động thế này rồi, ai mà không biết điều tra chứ? Thử coi ai giỏi hơn ai đi.

Trưa hôm sau, Cận Chu ra vẻ làm màu gọi Tôn Nghĩa với Dư Hách qua bên tiệm sửa xe để họp. Cậu còn bày một cái bảng trắng ra cho ra dáng, dán hình của Trương Thuỵ vào chính giữa, xung quanh vẽ ra đủ thứ kế hoạch.

“Bây giờ nhiệm vụ cấp bách nhất của chúng ta…” Cận Chu gõ gõ bút lên bảng: “Chính là phải tìm được bằng chứng cái đồng hồ kia đang nằm trong tay Trương Thuỵ, hơn nữa không thể để cho nó biết được.”

Tôn Nghĩa ngồi bên dưới giơ tay phát biểu.

Cận Chu hếch hếch cằm: “Nói.”

“Tại sao không được để cho Trương Thuỵ biết vậy?” Tôn Nghĩa hỏi: “Chúng ta có thể giả vờ như mình đã nắm được chứng cứ rồi, lừa nó chủ động trả đồ mà. Làm thế thì không cần phải ra toà nữa, đỡ phiền phức hẳn.”



“Không, bắt buộc phải phiền phức.” Cận Chu khoanh hai tay trước ngực, đi qua đi lại trước bảng trắng: “Chúng ta cần kết quả thắng kiện.”

Giống như vụ kiện của La Tuyết Tình vậy, ban đầu chỉ lấy được có hai ngàn tiền hoà giải, thắng kiện xong thì số tiền đó đã tăng lên đến bốn mươi tám vạn. Vì thế phải nắm chắc được phần thắng của vụ kiện này, từ đó mới có thể có điều kiện đem đi đàm phán được.

“Nhưng mà… Chắc là khó lắm đó.” Tôn Nghĩa nói.

“Chính xác là rất khó.” Cận Chu gật gật đầu: “Vì thế chỉ có thể cố gắng hết sức, nếu mà không được nữa thì lúc đó ép nó trả lại đồng hồ thôi cũng được.”

Dư Hách ngồi bên Tôn Nghĩa giơ tay lên.

Cận Chu lại hếch hếch cằm: “Nói.”

“Mấy đứa đi phát tờ rơi báo lại là, Trương Thuỵ đang mặc cả giá với tụi nó, không hài lòng với giá mười vạn.” Dư Hách nói.

Đồng hồ có giá hơn bốn mươi vạn trên thị trường, mà bên tiệm kí gửi chỉ thu lại với giá mười vạn, đúng là chém hơi ác thật.

Nhưng mà mớ dây mơ rễ má đằng sau đó cũng không đơn giản đâu.

Dựa theo luật pháp mà nói, các tiệm cầm đồ, tiệm kí gửi đều không được thu mua những món đồ có giá trị cao như thế mà không có đủ giấy tờ. Nếu như vi phạm thì sẽ dễ dính vào tội thu nhận tang chứng, vì thế khách hàng đến bán đều phải có giải tờ đầy đủ, mới có thể chứng minh được lai lịch của món đồ.

Trương Thuỵ chắc chắn là không có giấy tờ, nếu muốn bán cho những nơi uy tín thì phải làm giả giấy tờ nữa, như thế lại càng dễ lộ hơn. Vì thế Cận Chu mới bảo bọn Dư Hách phát tờ rơi có ghi dòng “Thanh toán bằng tiền mặt”, làm thế giống như đang ám chỉ với Trương Thuỵ, tiền sẽ không được gửi qua ngân hàng nên không cần lo sẽ bị tra ra được.

Nếu mà nói huỵch toẹt ra thì, những ai biết chuyện khi thấy tờ rơi này thì lập tức có thể hiểu ra được ẩn ý trong đó – Nghĩa là chỗ chúng tôi có thể tiêu huỷ tang chứng.

“Bảo bọn phát tờ rơi đi thương lượng thêm cũng được, nhiều nhất chỉ thể để giá mười lăm vạn thôi, cao hơn nữa thì dễ thu hút sự nghi ngờ lắm.” Cận Chu nói.

Tiểu Vũ ngồi kế bên Dư Hách giơ tay lên.

Cận Chu lại hếch hếch cằm thêm lần nữa: “Nói.”

“Hay là để anh Lưu ra mặt đi ạ?” Tiểu Vũ nói: “Quan hệ xã giao của anh Lưu rộng như thế, để cho mấy người giàu giàu đi thương lượng thử, kiểu gì cũng giải quyết được chuyện này.”

Tôn Nghĩa và Dư Hách đồng loạt quay sang nhìn Tiểu Vũ: “Vừa nhìn là biết nãy giờ mày không nghe giảng rồi!”

Tiểu Vũ chột dạ gãi gãi đầu, mới nãy cậu ta mãi lo chơi điện thoại, đúng thật là không có nghe giảng mấy.

“Đi bảo Hổ Tử với thêm mấy đứa nữa qua đây,” Cận Chu cũng chả hi vọng gì với việc Tiểu Vũ sẽ có phát ngôn gì đó hay ho: “Tao có mấy chuyện cần tụi nó đi làm.”

Tôn Nghĩa và Dư Hách cũng mạnh ai nấy về văn phòng luật và tiệm kí gửi, còn Tiểu Vũ thì chạy đi qua bên Hổ Tử.

Trong tiệm sửa xe chỉ còn lại có mình Cận Chu, vừa hay trong tiệm cũng đang ế khách. Cậu bèn quyết định đóng cửa, đi qua bên cao ốc Hoà Thái lượn thử một vòng.

Nhưng lúc cậu vừa mới kéo cầu dao xuống chuẩn bị đi, ngoài cửa bỗng xuất hiện một người đàn ông mặc một bộ âu phục đen và áo vest xám đang đi vào.

“Chào cậu, cho hỏi cậu có phải là Cận Chu không?”

Người đến trông khá thuận mắt, giọng nói cũng dễ nghe, bên ngực trái còn đang cài một cái huy hiệu màu đỏ, Cận Chu vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là huy hiệu của kiểm sát viên.

Những kí ức ít ỏi lập tức ùa về, Cận Chu nhớ ra ngay mình đã từng gặp người trước mặt này – Là kiểm sát viên của vụ án cản trở người thi hành công vụ.

Lúc ở trên toà kia anh ta hùng hổ khí thế, nói cho luật sư biện hộ phải á khẩu câm nín, để lại ấn tượng sâu sắc với Cận Chu.

Lần mở toà đó cả buổi trời cậu đều chỉ lo thưởng thức biểu hiện của kiểm sát viên này, còn chọc cho Dương Thời Dữ giận một lúc lâu.

“Là tôi. Anh là?” Cũng không cần phải tỏ vẻ biết tuốt làm gì, Cận Chu cũng lười nói mình đã từng gặp anh ta, trực tiếp hỏi thẳng lai lịch của đối phương.

“Tạ Diệu, kiểm sát viên của khu vực này.” Tạ Diệu thoải mái giới thiệu: “Hôm nay tôi tới tìm cậu là muốn hỏi thêm một chút chuyện.”

Hỏi thêm chút chuyện?

Cận Chu không hiểu chuyện gì nhưng cũng chỉ đành bật cầu dao lại: “Vào trong ngồi đi.”

Trong lúc Cận Chu đi đun nước thì Tạ Diệu lấy sổ ghi chép và bút ra, đặt ngay ngắn lên trên bàn, ngay cả khoảng cách giữa bút và sổ cũng phải căn cho thật ngay.

Không lâu sau, Cận Chu cầm hai tách trà đi đến bên bàn, Tạ Diệu lại cầm quyển sổ và cây bút vừa bày ra trên bàn kia lên.

Cận Chu không nhịn được nói thầm trong lòng, bày ra chi vậy trời? Trước sau gì cũng phải cầm lên mà.

Nhìn mà ngược lại cũng có thể thấy, kiểm sát viên này chắc là rất nghiêm túc trong công việc của mình.

“Tôi muốn hỏi một chút về những chuyện cậu đã trải qua vào đêm đến toà chung cư cũ đó.” Tạ Diệu vừa ghi chép vừa hỏi.

“Toà chung cư cũ?” Cận Chu hơi ngạc nhiên, cậu còn tưởng là chuyện gì, không ngờ lại là chuyện liên quan đến vụ án mạng kia.

“Đúng.” Tạ Diệu nói: “Tôi đang điều tra hai vụ án mạng phát sinh ở toà chung cư cũ và phòng trọ đơn kia.”

Thì ra là vậy.

Trước kia Nhậm Văn Lệ cũng từng nhắc qua với Cận Chu, là kiểm sát viên đã tham gia vào cuộc điều tra này trước, không ngờ lại là Tạ Diệu.



“Phòng trọ đơn?” Đây là một tin tức khá lạ lẫm với Cận Chu: “Người bị hại kia không phải là có con gái hay sao?”

“Không sai, nhưng cô ấy là mẹ đơn thân.” Tạ Diệu nói.

Trong lòng Cận Chu bỗng cảm nhận được một tia khác thường, nhưng chưa kịp đợi cậu suy nghĩ thì đã nghe Tạ Diệu hỏi: “Tối đó cậu chỉ đến toà chung cư một mình thôi sao?”

“Đúng.” Cận Chu lại kể lại sự tình đêm đó một lần nữa, nhưng đã lượt bớt những chi tiết có liên quan đến Dương Thời Dữ.

“Thông qua video trong camera an ninh, có thể thấy được,” Tạ Diệu lại lật sổ ghi chép, nói: “Cậu đã ở lại trong chung cư khoảng hơn nửa tiếng, cậu nói là cậu đi điều tra tung tích của Vương Đại Vinh, nhưng anh ta vốn dĩ không hề có ở nhà, hơn nữa nhà anh cũng chưa đến hai mươi mét vuông, tại sao cậu lại ở trong đó đến hơn nửa tiếng?”

Không đợi Cận Chu trả lời lại Tạ Diệu đã hỏi tiếp: “Lẽ nào đã phát hiện ra tình huống gì bất thường hay sao?”

Cách thức tra hỏi của Tạ Diệu hoàn toàn khác với Nhậm Văn Lệ, anh ta làm cho người ta có cảm giác bị áp bức, giống hệt như lần ở trên toà kia vậy.

Khi đó Cận Chu ngồi trên hàng dự thính còn từng tưởng tượng, nếu cậu gặp phải kiểm sát viên dữ dội thế này thì phải làm sao, không ngờ tưởng tượng lại thành hiện thực nhanh đến vậy – Nhưng mà lại không phải là gặp trên toà.

“Không có.” Cận Chu vẫn ra vẻ tự nhiên nói: “Lục tung khắp nhà Vương Đại Vinh nhưng không tìm được gì, tôi cảm thấy khá bực bội nên đứng ngây người trong đó một lúc, sẵn tiện hút một điếu thuốc.”

“Cậu hút thuốc một mình sao?” Tạ Diệu lại hỏi.

“Tất nhiên.” Cận Chu nói: “Chứ không lẽ tôi hút với ma hả?”

“Trong camera an ninh ghi lại được, lúc cậu rời đi ở phía trước có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, anh ta xuất hiện từ lúc nào?” Tạ Diệu tiếp tục hỏi.

“Chắc là lúc xuống lầu đó?” Cận Chu giả vờ cố nhớ lại: “Cụ thể tôi cũng nhớ không rõ lắm, các anh không nhắc tới thì tôi còn không có ấn tượng gì.”

Tạ Diệu dường như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, Cận Chu bắt được cơ hội, hỏi ngược lại Tạ Diệu: “Tôi nghe nói lúc hung thủ gây án là sau khi tôi rời đi mà, như thế thì chắc là tôi không có hiềm nghi gì nhỉ?”

Cậu cố ý không nhắc đến chuyện Dương Thời Dữ cũng không có hiềm nghi, là không muốn khiến cho Tạ Diệu nghi ngờ.

Chỉ cần có thể xác định cậu không có hiềm nghi thì Dương Thời Dữ đi đằng trước cậu cũng chắc chắn là không có hiềm nghi.

“Dựa trên tuyến thời gian thì đúng thật có thể xác định là như vậy.” Tạ Diệu nói: “Nhưng theo những gì chúng tôi suy đoán, lúc cậu đang hút thuốc trên lầu, hung thủ rất có khả năng lên lầu vào khoảng thời gian đó, cậu chắc chắn là không nhìn thấy người nào khả nghi chứ?”

“Hung thủ đang đi lên lầu á?” Cận Chu nghe thấy thế thì nhíu mày.

Cậu nhớ kĩ lại tình huống đêm đó một chút, đúng thật là có nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, nhưng ai ngờ được đó lại là hung thủ giết người cơ chứ?

“Không nhìn thấy.” Cận Chu lắc đầu, trong lòng không khỏi có chút đáng tiếc: “Khi đó tôi quay mặt ra ngoài cửa sổ, không chú ý sau lưng có ai đi qua hay không.”

“Được thôi.” Biểu cảm của Tạ Diệu cũng có hơi tiếc nuối, thở dài một hơi, đóng sổ ghi chép lại: “À đúng rồi, nghe nói cách đây không lâu cậu vừa gặp phải nguy hiểm. Nhưng mà bây giờ cậu có thể yên tâm được rồi, cảnh sát vùng ngoại ô đã bắt được Nguỵ Kiệt, gã đã thành thật nhận tội rồi.”

“Hả?” Cận Chu sững người tại chỗ.

Tin tức này còn khiến Cận Chu ngạc nhiên hơn cả chuyện hung thủ giết người từng lướt qua sau lưng cậu.

Thế mà cái đồ Dương Thời Dữ kia vẫn nín thinh không chịu nói tiếng nào thật sao?

Nguyên nhân lớn nhất của việc Cận Chu không được ra ngoài buổi tối, chính là vì hung thủ giết người vẫn còn đang tại ngoại.

Bây giờ nếu Nguỵ Kiệt đã bị bắt rồi, vậy thì tại sao cậu vẫn phải nghe lời ở nhà làm gì?

Nhưng mà bây giờ chuyện này không phải là trọng điểm, Tạ Diệu nói Nguỵ Kiệt đã nhận tội rồi, đây rõ ràng là tình huống xấu nhất – Gã ta tính gánh hết mọi tội về phía mình.

Chuyện lớn thế này mà Dương Thời Dữ lại không nói cho cậu biết một tiếng nào?

Cận Chu lại chợt nhớ đến một chuyện, Dương Thời Dữ đã bắt đầu tiếp xúc với thư kí của Uông Hoà Thái rồi. Không lẽ là vì đầu mối bên Nguỵ Kiệt đã bị cắt đứt nên anh mới phải chọn phương pháp nguy hiểm này sao?

Mẹ nó, đúng là càng nghĩ càng tức.

Nghe lời thì chắc chắn là sẽ không nghe lời rồi đó, Cận Chu cũng phải tăng tốc hành động mới được.

Nhưng mà trước đó, cậu phải giải quyết một chuyện khác quan trọng hơn – Tai mắt của Dương Thời Dữ.

Cái đồ chó này dám sắp xếp một cậu trai trẻ ngọt nước đi theo cậu, còn tưởng là cậu không biết hả?

***

Tác giả có điều muốn nói:

Anh trai trẻ ngọt nước sắp lên sàn rồi.

 

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.