Trời trong xanh, gió rì rào, giữa đại dương bao la rộng lớn, cảm giác lênh đênh trên mặt biển khiến Đức Huy dấy lên nhiều sầu muộn. Sóng vỗ vào mạn tàu, nắng chạm lấy làn da, mùi của biển cả thoang thoảng xen lẫn cùng với khí trời, cảm giác này, bao lâu rồi anh mới được cảm nhận lại.
Năm đó anh cũng đứng tựa mạn tàu, rời đảo vào đất liền với nhiều ước mộng về tương lai. Giờ anh đã trở về, sau nhiều năm xa xứ cùng với những hoài niệm về tuổi thơ. Hai chuyến đi, hai bước ngoặt của cuộc đời. Năm ấy anh rời bỏ bình yên để tìm tương lai và hạnh phúc. Giờ anh bỏ mọi thứ chỉ để tìm lại bình yên. Sau những năm tháng bôn ba, bon chen nơi xứ người, anh mới hiểu rằng, hóa ra, với anh, bình yên cũng là một dạng hạnh phúc.
Phú An, nơi bình yên của những năm thơ ấu, anh đã trở về rồi đây.
“Say sóng à?” Tiếng nam giới vang lên.
Đức Huy quay lại và nhận ra là oan gia. “Người con của biển.” Anh nhếch môi cười. “Chứ không phải là kẻ sinh ra ở đất liền.” Là Quang Tuấn bạn anh. Không ngờ lại trùng hợp gặp nhau trên cùng chuyến đi.
Quang Tuấn bĩu môi khi nhận ra hàm ý Đức Huy muốn nói. “Nửa dòng máu đang chảy trong người tôi là của Phú An nhé.” Mẹ anh cũng sinh ra ở Phú An. “Cảm giác thế nào, sau nhiều năm quay lại?”
Đức Huy khẽ cười. “Vậy cảm giác của bạn thế nào?”
“Phấn khích, hớn hở, bồn chồn, sầu muộn.” Quang Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hen/3480246/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.