“Sao cả buổi tối nay nhìn chị buồn vậy?” Đoan Trang thắc mắc.
Yến Nhi gượng cười để che giấu cảm xúc. “Đâu có. Tại hôm nay chị hơi mệt.” Thấy ánh mắt nghi ngờ của Đoan Trang, cô liền nói. “Chị đi vệ sinh một chút.”
Rửa mặt để muốn mình tỉnh táo lại, nhưng khi ngước mắt lên nhìn hình ảnh mình trong gương, cô chỉ thấy một sự trầm mê u uất.
“Biết chuyện rồi sao?” Mỹ Linh đứng bên cạnh rửa tay.
Chắc họ vừa kể chuyện cho nhau, cô nghĩ vậy. “Ừm.” Cô trầm mặc trả lời.
“Rồi sao?” Mỹ Linh nhếch môi. “Buồn bực? Luyến tiếc? Chấp niệm không muốn buông bỏ?”
Bạn cô nói như thể hiểu chuyện vậy. Nhưng cô không trách, chỉ lắc đầu biểu hiện thay vì nói ra.
Mỹ Linh vừa lau tay, vừa quay sang nhìn bạn mình. “Nếu chỉ muốn thương tiếc một thời gian. Vâng, bà có thể buồn, có thể khóc, có thể ở một mình, hoặc đi đâu đó cho khuây khỏa. Nhưng vài ngày sau, hãy để lại tất cả quá khứ sau lưng và tiếp tục cuộc sống của mình.”
Cô chống tay trên bồn rửa và nhìn bạn mình.
“Nhưng nếu bà không có ý định đó và muốn giữ chặt chấp niệm, giữ chặt quá khứ đau thương. Hay hình bóng người yêu quá cố mà bà không thể nhớ mặt.” Mỹ Linh chỉ tay ra ngoài. “Thì bà hãy ra ngoài đó và nói thẳng với ông Minh, rằng hai người không thể đến với nhau. Từ chối thẳng, là bà sẽ không bao giờ yêu ông ấy. Để ông ấy có thể đi tìm hạnh phúc của riêng mình.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hen/3445313/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.