“Mày biết rõ vì sao mà.” Nhật Minh thở dài.
Bảo Khôi chậc lưỡi. “Nếu hai, ba năm trước thì tao không nói. Nhưng bây giờ…”
Nhật Minh ngắt lời. “Bây giờ thì khác sao?”
Bảo Khôi thấy đôi mắt nặng trĩu sự u sầu ấy, anh chàng không thể kiềm được lòng. “Thế mày định chờ tới bao giờ? Mười năm? Hay hai, ba mươi năm nữa?”
Nhật Minh thú thật. “Tao cũng không biết.” Đâu phải là anh chưa tỏ tình với Yến Nhi, anh đã từng thử một lần rồi và anh không thích cái cảm giác đau khổ vì bị từ chối.
Quá khứ bắt đầu được hồi tưởng lại, anh nhớ lúc ấy hình như là vào học kỳ hai, của năm lớp mười một.
“Sao hôm nay lại nổi hứng rủ Nhi đi dạo vậy?” Dù sao cũng chiều rồi, cô xem như là đi tập thể dục vậy. Sân bóng này cũng khá lớn, cô nghĩ đi một, hai vòng là được rồi.
Anh lúc này giả vờ nói láo. “Thì thấy trời mát nên rủ Nhi đi dạo thôi.” Thật ra hôm nay anh định tỏ tình.
Cô nhíu mày suy nghĩ. “Thế mọi bữa cũng mát mà.” Chắc thấy nhiều người đi dạo mỗi chiều nên bắt chước chứ gì, cô nghĩ vậy. Chứ cậu bạn này đâu thích bộ môn đi bộ như cô và Mỹ Linh.
“Thật ra.” Anh nghĩ mình nên nói thật. “Minh rủ Nhi ra đây.” Anh ấp úng. “Là có chuyện muốn nói.”
Cô tò mò. “Chuyện gì?” Cô sực nhớ. “Nhi không cho mượn vở bài tập Lý đâu đấy.” Tất nhiên là cô nói vui thôi, chứ nếu anh mượn thì cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hen/3332037/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.