“Ủa, mẹ.” Anh Phương bất ngờ khi thấy mẹ mình ngồi trong phòng làm việc. “Cơn gió nào đưa mẹ tới đây?”
“Phải có việc thì tôi mới đến thăm con gái được sao?” Bà chậm rãi thưởng thức tách trà nóng mới pha.
Anh Phương ngồi xuống đối diện với mẹ mình, cô đặt chiếc túi xách hàng hiệu màu đen sang bên cạnh. “Xem người phụ nữ một năm chưa tới văn phòng của con mình được ba lần nói kìa.” Cô khẽ cười. “Sao? Xem mắt, đi du lịch, người nào mất hay lại cãi nhau với chồng?” Mỗi lần mẹ cô tới văn phòng chỉ để bàn luận những chuyện như vậy.
Xem mắt thì cô đoán là không, nhiều năm trước bà còn bắt ép, nhưng sau nhiều lần không thành đôi, bà cũng chẳng còn mặn mà. Có thể bà sắp đi du lịch đâu đó, cứ mỗi lần bà đi vài tuần hoặc vài tháng, bà lại tới văn phòng của cô để thông báo. Cô hy vọng là như vậy, vì người thân mất hay cãi nhau với ba cô, hai vấn đề này với cô đều rất mệt mỏi.
“Chả khi nào về nhà, cũng chả mấy khi ngồi ăn bữa cơm với nhau, người mẹ này tới thăm đứa con gái cưng bé bỏng không được sao?” Bà đặt tách trà xuống.
Cô nhìn quản lý của mình chống chế. “Chị biết em còn nhiều đứa em nữa phải không?” Cô không phải là người con gái bé bỏng ấy.
Quản lý Nguyệt chỉ bặm môi cười.
“Nhìn nụ cười của chị ấy, con phải biết chứ.” Bà nhếch môi. “Chị ấy biết rõ mẹ đang nói tới ai.”
“Sao chị lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hen/3324164/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.