Yến Nhi thì thầm nói nhỏ. “Vinh.” Cô gõ nhẹ ngón tay lên vai anh.
Quang Vinh lúc này đang ngồi học ở thư viện của trường. “Nhi.” Gương mặt anh rạng rỡ hẳn lên, như thể mùa xuân đã đến sau bao ngày đông lạnh lẽo.
“Gởi Vinh này.” Yến Nhi đặt lên bàn một mảnh giấy. “Bye, Vinh.” Cô vẫy tay rồi bước đi trong yên lặng. Nhiều người đang ngồi học trong thư viện, nên cô không muốn gây tiếng ồn làm ảnh hưởng đến họ. Một phép lịch sự tối thiểu mà hẳn ai đến thư viện cũng biết.
Nhận lấy mảnh giấy của Yến Nhi, lòng Quang Vinh thấp thỏm không ngừng, như nhành hoa dại hớn hở đón chào ánh nắng mai. Hẳn là cô sẽ hẹn anh đi chơi, hoặc rủ đi xem một bộ phim mới ra rạp. Anh thích những kiểu thư tay như thế này.
“Bây giờ Vinh ra phía sau sân trường gặp Phương được không? Anh Phương”, anh đọc thầm nội dung mảnh giấy Yến Nhi gởi.
Không phải cô, không phải là Yến Nhi mà anh mong đợi. Cảm xúc đang dâng trào, bỗng chốc thay đổi một cách nhanh chóng. Thay vì niềm vui đang chớm nở, lòng anh bỗng chất chứa đầy sự phẫn nộ.
“Phương hẹn Vinh ra đây có việc gì?” Sau khi đọc thư anh liền rời thư viện.
Anh Phương ngại ngùng ấp úng. “Phương có chuyện muốn nói.”
“Phương nói đi, Vinh nghe đây.” Anh cảm thấy rất khó chịu trong người.
“Vâng, tổng giám đốc sắp tới rồi ạ.” Trợ lý Khải Huy nói điện thoại. “Vâng, vâng.” Cậu cúp máy và quay sang. “Họ đang chờ ở cửa hàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hen/2944678/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.