“Chào bác sĩ Minh.” Một y tá nói.
Nhật Minh gật đầu. “Ừ, chào em.”
Bác sĩ Ngọc Vân giơ tay lên. “Bác sĩ Minh.”
“Anh có việc chút.” Vừa đi nhanh, Nhật Minh vừa nói. “Mọi người cứ ăn đi.”
Bác sĩ Ngọc Vân tò mò. “Bác sĩ Minh đi đâu mà vội thế nhỉ?”
Bác sĩ Như Quỳnh ngầm đoán. “Chắc có việc gì đó quan trọng.” Cô ngạc nhiên. “Sắn hấp cốt dừa này ngon ghê ta.”
“Em mua mà chị.” Bác sĩ nội trú Quốc An tự khen mình.
Xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, Nhật Minh nhanh chóng lao đi. Anh nôn nóng cũng bởi lẽ, anh có hẹn với một người quan trọng. Rạo rực, bồi hồi, lòng thấp thỏm không yên, trước giờ đều vậy, những cảm giác này dấy lên trong anh, chưa bao giờ thay đổi. Ngay cả năm lớp mười một, lúc anh chuẩn bị đi ăn liên hoan cuối năm cũng vậy.
“Làm gì đi ra, đi vào hoài vậy mày?” Bảo Khôi vừa soi gương chải tóc, vừa nói.
Nhật Minh lúc này đã mặc sẵn đồ, mang sẵn giày. Nghe thấy câu hỏi, anh liền đặt chân phải lên thành giường.
Bảo Khôi thấy vậy liền nhếch môi. “Biết giày mới rồi, khỏi phải khoe. Mua giày mới đi ăn với bé Nhi à?” Bảo Khôi vẫn chưa tạo xong kiểu tóc mình ưng ý.
Trán anh toát mồ hôi khi nghe xong câu nói, phải công nhận nó thính như chó vậy. Nuốt nước bọt, sống lưng anh vẫn lạnh toát trong khi nói. “Hôm qua thấy sales nên mua.” Anh chống chế cho qua chuyện.
“Minh Đại Gia mà phải mua đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hen/2944676/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.