Tháng 12, người ta đã rậm rịch đón tết dương lịch. Xe cộ chen chúc náo nhiệt, đường phố trang hoàng cờ hoa lấp lánh. Tùng kéo chiếc áo kín cổ, đi trong tiết sương mù, tính toán mãi những gì phải làm sắp tới. Hai ngày đối với anh đã là hai thế kỷ dài thì cô ấy chịu đựng thế nào trong địa ngục đó, có đủ ấm áp lành lặn hay không?!
Mọi người đã tập trung ở quán cà phê.
– Kết quả thế nào rồi?
– Bên kia Duy đã liên hệ luật sư bảo lãnh nhưng 3 ngày nữa mới được thả.
Mọi người thở phào, vậy là vấn đề cũng được giải quyết. Mai nhìn Tùng lo lắng.
– Anh Tùng, số tiền bảo lãnh anh lấy đâu ra, tận 3 tỷ!
– Số tiền đó anh có thể lo được. Nhưng vẫn chưa thể thuê được luật sư chứng minh Mi trong sạch. Nếu không xoá án cô ấy sẽ không được học tiếp, cũng không được nhập cảnh vào nước Anh nữa.
Tôi đã liên hệ với Tổng lãnh sự Việt Nam tại Anh rồi, họ nói muốn xoá án phải thuê hai luật sư chuyên về di trú và hình sự. Một sự cố nữa là cảnh sát đã tìm thấy trong túi của Mi có bột làm nail chứa chất cấm nên sự việc càng nghiêm trọng. Tôi đã cấm cô ấy đi làm thêm ban đêm rồi, tại sao cô ấy lại không chịu nghe lời hả trời.
Thảo bàng hoàng, sao lại có thêm cả chất cấm?
– Người Việt sang bên đó làm nail thường dùng bột nail giá rẻ nên việc này rất bình thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hen-voi-xuan-thi/2587398/chuong-23.html