Lạc Lâm Y Hoan cùng Vệ Kiêu ở trong phòng trừng mắt lẫn nhau, ánh nến yếuớt lắc lư trái phải bất định, sáng sáng tắt tắt lay động.
“Này.”Vệ Kiêu đánh vỡ bầu không khí ngưng trệ trước. “Hàm Quang kiếm kia làthứ gì vậy, các ngươi một đám ngươi chết ta sống giành giật.”
“Ngươi không cần phải biết.”
Vệ Kiêu liền tức giận quát: “Lão tử bị các ngươi hãm hại, cũng phải biếtmột cái cớ chứ, thành quỷ lão tử cũng muốn làm con quỷ minh bạch!”
Lạc Lâm Y Hoan khuôn mặt lạnh giá, nhìn cái bóng sáng tối bất định trên mặt đất .
“Hàm Quang là một thanh kiếm xuất từ Tỏa Kiếm Lư, là một thanh kiếm sẽ làm tất cả kẻ giang hồ mơ ước.”
“Không phải là một thanh kiếm à, ngươi thả ta ra, ta tìm tám thanh mười thanh cho ngươi.”
Lạc Lâm Y Hoan lườm Vệ Kiêu một cái, mang theo vài phần xem thường.
“Cùng lắm thì ta tự mình đi cái gì Tỏa Kiếm Lư kia một chuyến, làm cho ngươi một thanh nữa.”
“Tỏa Kiếm Lư?” Lạc Lâm Y Hoan cười nhạo. “Giang hồ có mấy người biết Tỏa Kiếm lư kia nằm ở chỗ nào.”
“Một thanh kiếm thôi, làm gì như bảo bối vậy, so với cái mạng lão tử thậmchí trọng yếu.” Vệ Kiêu căm giận bất bình, không sợ chết trừng mắt nữ tử lạnh lùng.
“Trên giang hồ thịnh truyền Dương Diệc Phong của TỏaKiếm Lư chế tạo một đao song kiếm, phía trên có kinh thế tuyệt học, đaopháp kiếm phổ, Hàm Quang chính là một trong thanh song kiếm.” Trong conmắt Lạc Lâm Y Hoan dường như kết thành một tầng băng mỏng. “Mạng củangươi so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hanh-phan-van/197526/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.