Vệ Kiêu ngồi cạnh Yên Hoài Tuyết nhìn xung quanh khắp nơi, khi thấy chỗVong Xuyên thành thì hướng bên người Yên Hoài Tuyết nhích lại gần, nhỏgiọng nói: “Nữ tử kia lớn lên thật giống Diệu Duyệt!”
Yên Hoài Tuyết liếc mắt một cái biểu tình ngạc nhiên mà thú vị của Vệ Kiêu.
“Đó chính là Trình Diệu Duyệt.”
“Vậy, vậy tại sao nàng lại ngồi ở chỗ đó?” Nữ tử tao nhã tĩnh uyển kia làDiệu Duyệt? Vệ Kiêu chưa từng nhìn thấy Trình Diệu Duyệt có thời điểm an tĩnh như thế.
“Muội muội Vong Xuyên Thành chủ, đương nhiên phải ngồi ở chỗ đó.” Yên Hoài Tuyết thản nhiên nói.
“Muội muội Vong Xuyên Thành chủ? Vậy nàng để làm chi không nói a, làm đến thần thần bí bí.” Vệ Kiêu oán giận.
Đầu óc giản đơn.
Yên Hoài Tuyết không hề lên tiếng, một lát sau, lại bị kéo tay áo.
“Cái kia, đám phía sau Vong Xuyên thành chủ đó là ai.”
Theo tầm mắt Vệ Kiêu trông qua, Hồng Y giáp bạc quỷ diện, mười hai người xếp một hàng.
“Vong Xuyên Thập Nhị kỵ, hộ vệ Trì Trọng Hành.” Yên Hoài Tuyết quay đầu nhìnvề phía Vệ Kiêu, phát hiện hắn mày rậm nhíu thành một đoàn.
“Khoảng thời gian ta bị truy sát, chính là một người trong bọn họ cho ta ChiếuUyên đao.” Vệ Kiêu phi thường không giải thích được, tự lẩm bẩm. “Tacùng Vong Xuyên Thành không có quan hệ gì, khi đó vốn cũng không biếtDiệu Duyệt, tại sao bọn họ đưa đao cho ta?”
Yên Hoài Tuyết nhìn về phía phương hướng Vong Xuyên Thành, bên kia Trì Trọng Hành quay đầu lại, hướng hắn cười.
Hắn nhắm mắt lại, tựa về cái ghế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hanh-phan-van/1350836/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.