Edit: Cháo
“Bên trái hay bên phải?”
Lục Nhất Thịnh oán hận nhìn hai nắm tay Lục Đồ đang giơ ra, bảo anh mau mau chọn, không biết cậu nhóc này lại đang chơi trò gì nữa. Dầu bôi trơn đã được mở đang đặt trên tủ đầu giường, cũng đã hôn đến cứng cả lên rồi. Rốt cục nhóc con xấu xa nhà ai lại đi giày vò người ta vào lúc này cơ chứ, cứ muốn nhất định phải đưa đồ cho anh trước mới được. Lục Nhất Thịnh nói bừa: “Bên trái đi.”
Không ngờ lại là một chiếc nhẫn đồ chơi.
Cậu mở tay còn lại ra, là đôi nhẫn dán hình thỏ trắng mặc âu phục.
Nhóc con xấu xa nhà ai đây? Sao lại biết trêu chọc người ta thế này.
Lục Nhất Thịnh nhìn cậu đeo nhẫn cho mình, còn nghiêm túc hôn một cái. Trong đầu nghĩ, thì ra là nhóc con nhà anh, là Lục Đồ của Lục tiên sinh.
“Em đã biết anh là gì của em rồi, anh là Thỏ lớn của em.”
“Thỏ lớn?”
“Thỏ lớn là người yêu của Thỏ con.”
Trái tim già cỗi của anh vì cậu mà thay đổi, đến hôm nay nó vì cậu mà đập nhanh từng nhịp. Lục Đồ thật sự rất đặc biệt, là số mệnh định sẵn trong cuộc đời của anh. Nói thật ra, bọn họ ở bên nhau không phải trải qua nhiều trắc trở gì mấy. Cũng chỉ có vài lần dò xét và cãi vã, nhưng làm lành rất nhanh, bỏ lỡ nhau quá nhiều năm rồi, không ai muốn lãng phí giây phút nào nữa.
Lục Đồ đã đặt mái nhà của cậu ở chỗ anh, cho dù con đường có quanh co vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-do/1201366/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.