🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Cháo

Chuyện của Lâm Tuyền chấm dứt tại đây, cuộc sống trở lại đúng quỹ đạo. Lục tiên sinh không cần đi hẹn hò có rất nhiều thời gian rảnh, chiều nào tan làm cũng kéo Lục Đồ đi mua thức ăn, thế mới biết tiểu Đồ đã sớm tung hoành như cá gặp nước trong khu chợ này rồi, mua rau được tặng hành, mua đậu được cân nhiều hơn, mua cá mua thịt không bị tính số lẻ. Đúng là đi đâu cũng được chào đón, Lục tiên sinh có cảm giác nguy cơ, rồi lại bất đắc dĩ nghĩ chuyện này thật vô vị. Lục Đồ tốt như vậy, không thể bị anh phụ lòng* được.

*gốc 渣 tra

Hơn nữa Lục tiên sinh cặn bã có một nguyên tắc, đối phương phải là bên ra tay trước, anh sẽ không chủ động tung hoa đào ra. Luôn có người cảm thấy có đủ khả năng chinh phục được Lục Nhất Thịnh, trở thành Lục phu nhân duy nhất của anh, cuối cùng khi bị Lục tiên sinh bỏ rơi, sẽ quay đầu mắng chửi anh tơi bời. Nhưng mắng thế mắng nữa thì cũng đã quen rồi, hơn nữa anh chẳng mấy khi để bụng đến mấy lời mắng nhiếc ấy, nhưng không để ý không có nghĩa không bị tổn thương, câu nói ‘Lục tiên sinh tồi thật đấy’ đơn thuần vô hại kia của Lục Đồ khiến anh chịu tổn thương trước nay chưa từng có.

Trở thành một tên đàn ông cặn bã có đủ loại lý do, anh cũng lười giải thích. Quá khứ trở thành gai nhọn, ghim sâu vào trong tim anh, huyết dịch chảy ra khắp các thớ thịt, tạo thành hình tượng phong lưu của anh. Thích nói thế nào thì nói thế đó thôi, anh chẳng qua chỉ là một tấm gỗ nổi. Yên bề gia thất? Lục Đồ thật sự quá ngốc nghếch, thế gian này nào có ai dễ dàng để người khác nghỉ ngơi bén rễ trong trái tim họ, mặc kệ những xấu xa dơ bẩn, yêu hết những điểm tốt điều xấu của người kia, nắm chặt lấy tay nhau đến chết cũng không thay đổi chứ. Nào có ai như vậy.

... Không phải tuyệt đối không có.

Chỉ là người đó nhất định rất ngu ngốc mà thôi.

Lục tiên sinh thật sự rất rảnh, thậm chí Chủ nhật cũng ở nhà. Lục Đồ dọn dẹp xong vốn định đến cửa hàng đồ chơi, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Lục tiên sinh đang đi xuống từ tầng hai, ung dung thong thả hỏi cậu: “Mới sáng sớm mà định đi đâu thế?”

Lục Đồ thật thà trả lời: “Đến cửa hàng ạ.”

“Không đi không được sao?”

Cậu gãi gãi đầu, “Cũng không hẳn ạ.”

Lục Nhất Thịnh chiếm dụng thời gian riêng của nhân viên một cách phi pháp, “Được, thế đi ra ngoài với tôi một chuyến.”

Tối nay Lục tiên sinh muốn đi party, sáng nay đã hẹn thợ trang điểm làm tóc rồi. Lục Đồ nghĩ anh lớn thế rồi sao còn muốn em đi theo. Vợ chồng nhà họ Trần đã đi tuần trăng mật về, bảo có rất nhiều chuyện hay muốn kể cho Lục Đồ, còn mua cho cậu cả đồ đặc sản nữa, với cả mấy ngày liên tục ăn thức ăn chín, Lục Đồ với bản thể là thỏ muốn đến cửa hàng ăn cải trắng tươi lắm rồi. Hoàn toàn quên mất trong danh sách nguyện vọng có một câu, được ở bên Lục tiên sinh mãi mãi.

Ừ thì theo nghĩa rộng là vậy, còn theo nghĩa hẹp thì Lục Đồ không muốn kè kè hai mươi tư giờ bên cạnh Lục Nhất Thịnh, cậu cũng đâu phải máy theo dõi đâu.

“Nhìn chằm chằm tôi thế làm gì?” Lục Nhất Thịnh vừa lái xe vừa hỏi.

Trong lòng Lục Đồ đánh chủ ý nhỏ, “Tối nay mấy giờ anh về?”

“It depends.”

“Nói tiếng Trung đi!”

“Xem tình hình.”

Nếu nhìn trúng ai thì sẽ lên giường, cả đêm không về.

Lục Đồ cũng không truy hỏi, “Vậy tối nay em qua đêm ở nhà bạn, có được không?”

“Tôi cũng không phải người giám hộ của cậu, không cần hỏi ý kiến của tôi.”

Lục Đồ bật thốt: “Anh là chủ nhân của em mà.”

“Tiểu Đồ, tôi đang lái xe.” Lục Nhất Thịnh nghĩ, đừng có ghẹo tôi.

Lục Đồ ngày càng bội phục khả năng dàn xếp của mình, “Chủ nhân không phải chính là ông chủ sao? Ông chủ Lục, em có thể đi được không? Em đảm bảo tám giờ sáng mai chắc chắn sẽ về làm bữa sáng cho anh!”

“Đi đi đi đi.” Lục Nhất Thịnh thở dài, kiểu này tối nay thế nào cũng phải tìm người lên giường rồi.

Ông chủ Lục muốn sửa tóc, thuận tiện tỉa lông mày. Lục Đồ ngoan ngoãn ngồi trên sofa chơi iPad, iPad của Lục tiên sinh chẳng có trò chơi gì cả, cậu tải game ‘Farm Heroes*’ xuống, vừa mới nối mấy cây củ cải với nhau thì thấy Lục tiên sinh thần thanh khí sảng đứng trước mặt cậu, nói: “Tiểu Đồ cũng tỉa tót lại chút đi.”

*gốc 蔬菜连连看 giống game candy crush nhưng là về rau củ, tui không biết game kia tên tiếng Việt là gì nên dùng tạm tên của một game tương tự nó.

Cậu ồ một tiếng, trả iPad lại cho Lục tiên sinh, ngồi xuống trước gương. Thầy Tony xả ra một tràng rắm cầu vồng, “Dáng đẹp! Mặt xinh, cắt kiểu tóc gì cũng hợp hết!” Sau đó cầm kéo lên nói muốn sửa tóc mái của cậu một chút.

Cây kéo màu bạc lóe ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn. Lục Đồ nhớ tới vết

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-do/1201357/chuong-6.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Lộ Đồ
Chương 6
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.