" Cẩn thận cái miệng của cô, tôi mà còn nghe được lời nào không đúng về tôi nữa thì đừng có trách tôi cắt cái lưỡi đó của cô ra cho chó ăn..." Lâm Tư Ân băng lãnh cảnh cáo.
" Tôi... Tôi biết rồi, xin cô tha cho tôi, đau quá..." Cô ta khóc bù lu bù loa xin tha.
Lâm Tư Ân còn muốn đùa cô ta thêm một chút nữa nhưng lúc này từ trong không khí đột nhiên lại có một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho cô không chịu nổi mà rùng mình một cái.
" Hôm nay... trời lạnh nên tôi... tôi tốt bụng mà tha cho cô đó!!" Lâm Tư Ân vì lạnh nên lời nói cũng không được mạch lạc với nhau.
Triết Hạo thấy vậy liền tiến nhanh đến choàng tay qua kéo cô vào lòng.
" Mau đi thôi, tôi đưa cô về" Triết Hạo ân cần nói, khác hẳn với nét giận dữ như ban nãy.
" Tôi tự đi được, không...không cần anh quản...!!"
Lâm Tư Ân muốn hất tay Triết Hạo ra, khi tiếp xúc gần với anh như vậy thì cô lại bất giác nhớ lại chuyện khi nãy giữa mình và anh ta.
" Còn nói nữa tôi liền bế cô xuống xe!!" Triết Hạo lạnh giọng hâm dọa.
" Hừ!! Muốn làm gì tùy anh miễn đừng vác tôi lên là được rồi"
Lâm Tư Ân biết mình không thể thắng nổi khi đấu sức với Triết Hạo, nên cô cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở để cho anh muốn làm gì thì làm.
Triết Hạo dìu Lâm Tư Ân đi đến thang máy, không dám để cô đi thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-choc-nham-tong-tai-hac-dao-phai-lam-sao-day/2568523/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.