Chiếc tăm bông trắng được nhúng vào nước thuốc, nhẹ nhàng bôi lên vết thương dữ tợn. Từ Ngộ nhìn khuôn mặt Trần Phóng, nhíu mày hỏi anh: “Anh lại đánh nhau với người khác à?”
Trần Phóng không trả lời, từ lúc cô bước vào, anh mắt anh cứ dán chặt vào mặt cô không chịu dời đi.
Iodophor [1] nhuộm da thịt anh thành một màu đỏ như máu, động tác của Từ Ngộ càng lúc càng nhẹ nhàng và chậm lại, cô không nhịn được mà hỏi anh: “Đau không?”
[1] Một loại thuốc khử trùng.
Trần Phóng nắm lấy cổ tay kia của cô, ngón tay vuốt ve da thịt Từ Ngộ, trên mặt anh là một vẻ rất đỗi dịu dàng: “Không đau.”
Nhưng sắc mặt của cô thì vẫn nghiêm túc như cũ.
“Anh buông tôi ra trước đã, tôi đi rửa tay.” Cô ném tăm bông vào thùng rác, tay kia cố gắng rút ra khỏi tay anh.
Nhưng không thể rút ra được.
“Ngộ Ngộ.” Trần Phóng đột nhiên gọi cô như thế.
Từ Ngộ còn đang sững sờ, cơ thể cô đã được anh ôm vào lòng, mùi thuốc mỡ trên người anh xộc khắp khoang mũi.
“Em đã đến rồi.”
Giọng Trần Phóng rất nhẹ, anh nắm lấy tay cô đưa đến cổ mình, dùng động mạch nơi cổ cảm nhận độ ấm nơi mu bàn tay cô.
Từ Ngộ im lặng.
Ban đầu cô tưởng rằng vết thương trên người của Trần Phóng thật sự là do đánh nhau với người khác gây nên. Cho đến khi cô vào toilet rửa tay, đi ngang qua phòng bếp, thoáng nhìn thấy thùng rác trên đất chứa đầy mảnh sứ và thủy tinh.
Cô quan sát thật kỹ mới phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buoc/370181/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.