Rõ ràng trong phòng đã bật máy sưởi, nhưng còn lạnh hơn cả khi đặt mình trong băng tuyết.
Thời gian nơi đây như dừng lại, bao gồm hơi thở lẫn suy nghĩ, cùng với tất cả khả năng nhận biết thế giới bên ngoài của cô.
Ban đầu Trần Phóng tưởng rằng mình đang run rẩy, giây phút nhìn thấy mẹ và tình nhân của bà đứng cùng nhau, anh đã bắt đầu không kiểm soát được cơ thể và cảm xúc của mình nữa. Đợi đến khi lấy lại được một chút lý trí, Trần Phóng mới nhận ra rằng người đang run lên chính là Từ Ngộ.
Sắc mặt cô trắng bệch, rõ ràng và muốn an ủi anh, nhưng lúc này dựa vào người anh như thể đã mất hết sức lực.
Nghĩ đến cảnh tượng khinh khủng bên ngoài, thiếu niên nhạy cảm ngay lập tức quy hết mọi nguyên do lên người mình, dù rằng cô còn chưa lên tiếng, anh đã tự kết tội mình trước rồi.
Ai đã khiến anh khổ sở như thế?
“Trần Phóng…” Anh nghe cô nói. “Em muốn về nhà.”
“…”
Anh càng thêm khủng hoảng.
Trong phòng là cô gái mà anh thích, ngoài phòng là gia đình mà anh không thể mở lời. Lần đầu tiên Trần Phóng cảm thấy tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Hai người như bị ép nhốt vào căn phòng ngủ này vậy, nơi đây đã trở thành chỗ ẩn náu cuối cùng của hai người.
Nhưng cả hai đều muốn trốn thoát khỏi nó.
Bầu không khí thoáng chốc im lặng, Trần Phóng mở miệng nói “Được”.
Đôi nam nữ kia đi vào phòng ngủ, Từ Ngộ và Trần Phóng nhân cơ hội đó đi ra ngoài.
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buoc/370173/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.