Hơi nóng bốc lên trong nhà, khắp căn nhà toàn mùi lẩu, nhưng Từ Ngộ và Trần Phóng đã ở lâu cùng thứ mùi này rồi, thế nên họ không cảm nhận được nữa.
Từ Ngộ bất ngờ phát hiện, hóa ra Trần Phóng cũng kén ăn. Lúc cô mua rau mùi, anh không hề phản đối gì cả, nhưng lúc nhúng lẩu thì lại không chịu ăn một miếng nào. Từ Ngộ cố tình trêu chọc anh, bỏ một cây rau mùi vào trong bát Trần Phóng, lông mày của anh lập tức nhăn lại thành một ngọn núi nhỏ [1].
[1] Chữ ‘núi’ trong tiếng Trung trông như thế này: 山. Mọi người tưởng tượng lông mày Trần Phóng nhăn lại thành hình thế này nhé.
“Anh không thích ăn sao?”
“…”
Từ Ngộ giả vờ thất vọng “Aizz” một tiếng, gắp rau mùi về bát mình, đồng thời nói đùa: “Ôi, em rất thích ăn rau mùi đó. Cứ thế này thì sau này sao bọn mình ăn cùng nhau được nữa đây?”
Dứt lời, cô lập tức ý thức được có điểm gì đó không ổn, kiểu nói đùa về tương lai lâu dài này không thích hợp cho lắm.
Lúc Từ Ngộ đang hối hận vì mình buột miệng, cô thấy Trần Phóng vươn đũa gắp cây rau mùi kia về.
“… Chẳng phải anh không ăn được sao?”
Trần Phóng cau mày, bỏ rau mùi vào miệng nhai nhai, vẻ mặt không được vui cho lắm. Tiếp đó anh mới trả lời: “Anh có thể học.”
Ít nhất, sau khi nghe cô nói về “sau này”, niềm vui trào dâng trong lòng có thể đánh bại nỗi đau khổ khi phải ăn rau mùi của anh.
“Không cần phải ép bản thân ăn những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buoc/370171/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.