“Tôi là một con kiến, là gỗ mục, là hòn đá nát vụn tồn đọng bùn cát tanh tưởi, là một phần trong ngàn vạn sự sống trên hành tinh xanh này.”
“Sống là đau khổ, chết đi mới là món quà mà thế giới này ban ân cho loài người.”
Lông mày Lưu Hòa cau lại theo câu văn cuối cùng, ông gọi Từ Ngộ đến văn phòng trong giờ tập thể dục.
“Thầy đã đọc bài văn mà em nộp rồi, lần này em vẫn viết rất tốt.”
Nghe thầy giáo nói vậy, Từ Ngộ nở nụ cười xấu hổ.
“Nhưng mà…” Ông đột ngột chuyển chủ đề. “Dạo gần đây phong cách làm văn của em dường như đã khác trước?”
Từ Ngộ sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: “Viết như vậy… không ổn sao thầy?”
Thấy cô đột nhiên tỏ vẻ căng thẳng, thái độ của Lưu Hòa mới buông lỏng một chút, ông xua tay: “Không không. Chỉ là thầy hơi tò mò, sao đột nhiên em lại thay đổi phong cách?”
Từ Ngộ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi cuốn sách gần đây em đang đọc ạ.”
“Ồ? Gần đây em đang đọc sách gì?”
“Quyển sách lần trước thầy đề cử, [Sống] của Dư Hoa ạ.”
Lưu Hòa hơi sững sờ, ông cân nhắc rồi nói: “Tuy rằng câu chuyện bên trong rất khó khăn trắc trở, nhưng đây thật sự là một cuốn sách dạy người ta ‘sống’.”
“Thưa thầy.” Từ Ngộ nói. “Em không hiểu, cuộc đời của Phúc Quý đã khổ như vậy rồi, tại sao anh ta vẫn còn muốn sống chứ?”
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi thái độ nghiêm túc của học sinh, hoặc có lẽ là vì chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buoc/370166/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.