" Bỏ đi, anh yêu em là được rồi."
Đình Mục Quân thấy được sự bối rối, do dự bộc lộ rõ trên khuôn mặt nhỏ bé của Đồng Giai Mẫn thì anh cũng không muốn làm khó cô nữa. Cô còn trẻ, có lẽ chưa phân rõ được tình cảm của mình, anh hiểu.
Ngày trước anh cũng vậy, cứ nghĩ giữa anh và cô chỉ là tình cảm bạn bè thuần khiết nhưng mỗi lần cô phát bệnh, anh lo lắng không thôi, nhiều lần còn bật khó vì những cơn đau kéo dài hành hạ cô. Bấy giờ anh mới hiểu, bản thân đã yêu cô mất rồi.
Giảm được chút áp lực cho Đồng Giai Mẫn nhưng cô vẫn không ngừng suy nghĩ về tình cảm của bản thân. Anh biết rõ đang nghĩ gì, một lần nữa anh lại nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi phớt hồng kia.
Nghĩ nhiều sẽ rất hại thân, anh chỉ muốn cô vô tư an nhàn mà hưởng thụ cuộc sống.
Nụ hôn say đắm triền miên một hồi, lẽ ra nó vẫn sẽ tiếp tục nhưng lại bị phá hỏng bởi tiếng chuông điện thoại.
Đồng Giai Mẫn ái ngại chủ động buông môi anh ra, lấy điện thoại áp lên tai. Là mẹ của Thẩm Bạch Phong gọi, không biết bà tìm cô có chuyện gì. Nhưng nghe giọng hẳn là đang lo lắng, sốt ruột lắm:
" Tiểu Mẫn, Tiểu Phong có ở cạnh cháu không? Bác không biết nó đã đi đâu nữa, đên giờ nó đi học còn chưa về."
" Sao ạ?"
Chỉ nghe vậy thôi cô khẽ nhau mày lo lắng, chưa cần biết mọi chuyện ra sao lòng cô đã như đang có lửa thiêu đốt, cũng sốt ruột không kém
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buoc-thanh-nguoi-dung/162417/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.